CUỘC CHƠI NHAN SẮC - Trang 246

Váy đầm nằm trong túi xách - một chiếc đầm dạ tiệc, đẹp, dài, nhưng nàng

chuẩn bị mặc nó cho buổi tiệc với Lilka, chứ không phải với chủ nhân khách
sạn “Bên đường”. Còn tại sao anh ta lại đề nghị nàng mặc nó, vẫn còn là câu
đố.

Varya lắc đầu phủ nhận, bắt gặp trong mắt người đàn ông một lóe cháy

mỉa mai. Cái nhìn của anh ta đã dịu dàng hơn, nhưng dẫu sao cái cảm giác
như đang trong kỳ thi một lần nữa lại quấn lấy tâm hồn bằng một chiếc chăn
dày châm chích.

- Anh có cần hộ chiếu của tôi không?
- Không, nhưng nếu biết tên thì hay.
- Varvara.
- Tốt, - người đàn ông gật đầu, rõ ràng hài lòng vì điều nghe thấy, chắp hai

tay sau lưng, tóc rũ trước trán, mắt nheo lại:

- Matvei.
Quay lưng, Varya lên cầu thang. Câu nói thường trực “Rất vui” cố định

trên lưỡi nhưng nàng thấy không phải lúc và nơi để nói. “Thế à, anh sống thế
nào? Thời tiết tuyệt vời, phải không? Và hôm qua tuyết rơi. Những cánh
đồng, cánh đồng, rừng, núi...” - lẽ đương nhiên, có hàng trăm cách để phỉnh
phờ mình khi đi lên tầng hai. Và hoàn toàn không quan trọng, ai nhìn sau
lưng và nghĩ gì. Có vẻ như những chủ nhân các khách sạn đang chết vì buồn
chán và không biết cách nào làm mình khuây khỏa.

Cứ mỗi hai bước lại vang lên tiếng cót két bướng bỉnh: cric, crak, crik,

crak, crik, crak... không hẳn muốn nói lên điều gì, cũng không hẳn cười
nhạo. Kỳ lạ thay khi chẳng có âm thanh nào khác vang lên mà trong căn nhà
quá cũ kỹ này lẽ ra chúng phải vọng tới từ khắp phía: tiếng sập cửa, tiếng
radio, ai đó nện chân hay ho... Nhưng, không.

- “Mình rơi vào đâu vậy?” - một lần nữa Varya nghĩ.
Trên tầng hai Varya thấy một hành lang dài, được chiếu sáng chỉ bởi ba cái

đèn vách, một con đường trải thảm màu đỏ, vài bức tranh lồng khung gỗ,
năm cửa phòng bên phải và năm bên trái. Ánh sáng chỉ xuyên qua cánh cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.