CUỘC CHƠI NHAN SẮC - Trang 61

hung chạm mũi xám. Với những quả bông ở chóp mũi. Vợ và chồng lao vào
nhau với đôi mũi bằng mút và dáng vẻ gây hấn nghiêm trọng, quên bẵng
rằng họ đang mang trên mình mũi và đuôi con thú. Có vẻ như một cuộc cãi
vã gia đình bình thường nhưng lại được đóng trong cái khung bất thường.
Thêm nữa, thời điểm bấy giờ trên sân khấu đối với các nghệ sĩ là mốc quan
trọng: chuyển vai từ nhân vật sang vai phụ huynh các nhân vật, thế nên thần
kinh phải nói là căng như dây đàn.

Kachia vẫn thường nhớ về cảnh tượng phi lý ấy mỗi khi đang xếp hàng

mà có gã đàn ông nào đó bỗng nhìn nàng hơi quá chăm chú hơn bình thường
một chút. Nàng không thể tưởng tượng nổi mình sẽ đong đưa ra sao với cả
mớ thực phẩm phàm tục trên tay. Kachia vốn bản tính kiêu hãnh, những
người như vậy luôn đòi hỏi mọi thứ phải hài hòa, phải đẹp. Khi tán tỉnh
nhau, tay phải ôm hoa, hoặc ít nhất là cầm ô, chứ không thể chấp nhận được
lại khư khư khúc giò và túi mì sợi. Rồi trên đầu phải duyên dáng một chiếc
mũ nữa, tất nhiên. Những loại người khác không bao giờ cảm thấy xấu hổ
trong hoàn cảnh này, còn Kachia là một thực thể lãng mạn đến cực đoan thì
lại có thể cảm thấy ngượng ngùng khi cầm trong tay bịch mì sợi! Thế đấy.
Và cần phải lưu ý thêm rằng, những người đàn ông đang xếp hàng ấy hoàn
toàn không phải là những quý ông-bạn nhảy lịch thiệp mà là các đức ông
chồng đang thực hiện việc mua bán theo phân công của các bà vợ. Nhiều
người đi mua theo danh sách thực phẩm được viết sẵn, lâu lâu lại được rút ra
khỏi túi quần và họ lẩm nhẩm kiểm lại nội dung những món đã mua trong
giỏ xem có quên thức gì không. Những gã độc thân chỉ có thể gặp được ở
những nơi như “Hiệu giặt là” hay “Thư viện”, nhưng Kachia lại chẳng đến
những nơi đó. Nàng tự giặt đồ ở nhà, còn “Thư viện” ư, việc nàng có thể đến
Thư viện rồi thậm chí ra vẻ là đọc cái gì đó, nhất là sau mỗi buổi làm việc
với một đống bản thảo ở nhà xuất bản - thì thật là vô nghĩa toàn tập! Cũng
giống như tưởng tượng một cô nàng múa ba-lê đến sàn nhảy sau hàng tiếng
đồng hồ đứng bám thanh ngang ép dẻo và bốn tiếng liên tục tập tành trong
nhà hát.

Ấy thế nhưng, làm sao mà nàng, vốn khổ sở với những nguyên tắc bất di

bất dịch ấy, với sự kiêu hãnh ấy có thể gửi lên báo mẩu tin kết bạn - quả là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.