CUỘC ĐỜI CHÍN NGÀY - Trang 105

Anh phải nhanh chóng từ bỏ việc tìm kiếm một câu trả lời lô gíc với trí não
bệnh tật của anh. Mẹ anh vẫn thường nói người ta chỉ có thể nấu ăn ngon
với những cái nồi tốt mà thôi. Mẹ anh…

Hắn buồn rầu mỉm cười.

– Thật kinh khủng khi biết nỗi đau mà anh đã gây ra cho bố mẹ anh!

Tình yêu anh dành cho bố mẹ là vô tận. Dĩ nhiên, ý định tự vẫn của anh
không phải là một bằng chứng cho tình yêu ấy. Nhưng thái độ sau hành
động ngu xuẩn của anh là điều khó tin nhất. Anh phũ phàng quá! Khi anh
nhìn thấy mẹ, anh hiểu ngay mình đã làm mẹ đau khổ… Còn bố, ông không
đến, ông không muốn gặp anh nữa… Anh tin rằng khi mình đã ý thức được
mọi chuyện thì anh sẽ biết cách chuộc lỗi, sẽ thay đổi, sẽ chiếm lại được
tình yêu của bố mẹ.

Giọng hắn nghẹn ngào. Hắn hít một hơi sâu rồi tiếp tục.

– Tối đó, anh đi nằm. Anh mở cuốn kinh Do Thái mà em tặng anh ra.

Phải thú thật với em rằng anh không hiểu tại sao lại thích món quà đó. Anh
chưa khi nào để tâm đến tôn giáo. Lúc đó em đang ở trong bếp. Anh đọc vài
câu kinh và bị chóng mặt. Thậm chí còn hơn cả chóng mặt. Nó khiến anh
run rẩy và rơi vào một cảm giác khó ở mà anh không tài nào vượt qua được.
Lại một lần nữa anh có cảm giác trượt sâu xuống vực thẳm. Và thêm một
lần nữa anh nghe thấy lời cầu nguyện rất khẽ nhưng mạnh mẽ hơn nhiều.
Ông ta ở đó, lão già ấy đang chìm đắm trong câu nguyện, mắt nhắm, mỗi
lời thốt ra đều được ra dấu bằng tay. Bằng cách nào ông ta vào được đây?
Anhh muốn gọi em nhưng không thể. Anh sợ. Anh ngủ thiếp đi và để mặc
em một mình với lão già điên khùng đó.

Khó khăn lắm hắn mới nói hết câu. Giọng hắn nhỏ dần.

– Em thấy không, anh bắt đầu thấy cơn khó xâm chiếm trong người đây.

Anh thở khó nhọc, chân tay rã rời. Anh toát mồ hôi. Nhưng anh phải nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.