CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 207

Phần hai

15

5 GIỜ SÁNG NGOÀI TRỜI VẪN CÒN TỐI. MỘT KHÔNG KHÍ

IM lặng giả tạo đang bao trùm. Vũ Nguyên khẽ trăn trở dậy. Đây là
thời khắc tương đối gọi là tinh khiết nhất trong ngày. Lát nữa
thôi, khi tiếng kẻng cô hồn gióng lên, cả căn phòng này, cả cái
không gian này sẽ nồng nặc cái mùi vị của con người bài tiết ra.
Anh nhích đến sát cửa sổ, thót đít, căng chân, mắt nhắm hờ, vai
cố buông thả… Và bắt đầu cho hai ngàn chiếc vẫy tay hàng sáng.
Chính ông tù già đã dậy cho anh cách tập luyện này với một cách lý
giải khá thuyết phục “thân thể con người ta là một hệ thống thuỷ
lợi. Lâu ngày cái hệ thống ấy sẽ bị tắc, nếu không nạo vét thường
xuyên thì sinh bệnh. Vẫy tay là một cách bằng khí. Khí thông tức
mọi cái sẽ thông”. Anh làm theo. Mà không làm theo thì ngày dài như
thế, biết làm gì. Và thấy có hiệu quả, đầu óc thoáng ra. Những
cơn trầm uất về đêm vơi dần. Đái tốt hơn không chỉ là tuyến
tiền liệt mà dường như cái anh tháo đường cũng dịu xuống. Rồi
tim, có cảm giác như cái quả tim ung úng, phù nề trong ngực mỗi
sáng ngủ dậy cũng thấy đập nhịp nhàng hơn. Cảm giác thôi. Cảm
được lúc này là tốt rồi. Cứ cảm cái đã rồi mọi việc tính sau. Bật
cười. Hay nhỉ, ở ngoài ăn uống không thiếu thứ gì lại nảy nòi lắm
bệnh, trong này rặt chỉ có gạo và rau y hệt hồi cầm súng ở rừng, lại
thấy khoẻ ra. Chả lẽ cái khổ sẽ khiến con người trường thọ mà cái
sướng lại nhiều khi gây chết yểu? Chết nỗi định đề này vậy?

Thường là vẫy đến cái thứ một ngàn là mồ hôi đã vã ra rồi, vẫy

thêm ngàn nữa toàn thân thấy nhẹ bỗng. Nhưng phải dừng lại vì các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.