CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 209

hiểu, như muốn bảo. “Nếu hai người không sống nổi với nhau thì
chia tay đi! Sao cứ phải làm khổ nhau, làm khổ cả tôi thế này?” Và
cũng đôi mắt ấy, như Hà Thương kể lại, một bận nó đã đến tìm cô,
gõ cửa song không vào, không nói mà chỉ nhìn, nhìn rất lâu, chưa
bao giờ cô chạm phải một cái nhìn vừa già dặn, vừa ngây thơ, vừa
trách cứ, lại vừa tò mò, thấu hiểu như thế. Rồi nó quay ra. “Anh!
Nếu chỉ là một người đàn bà thôi thì em có thể cắn răng bỏ qua để
vẫn yêu anh nhưng đàng này lại là nó, đôi mắt nó, vừa giống anh
vừa khác anh ghê gớm quá, em không nỡ, không còn lòng dạ nào…”
Thương nói với anh như thế và cô cũng đã làm như thế, nhạt dần,
mất hẳn. Đôi mắt… Con ơi!... Tại bố, chỉ tại bố lầm lẫn, bố quá
tin người ta, quá tin ở cuộc đời mà bố đã làm khổ con rồi.

Một lần chịu hết nổi, anh đánh liều bắt chuyện với người quản

giáo trẻ tuổi, người quản giáo ít nói nhưng cái nhìn lại rất hiền mà
đã có lần ông bạn tù cao tuổi nhận xét: “Tay này có quen biết gì cậu
không mà hắn tỏ ra đối tốt với bọn mình thế”

- Xin lỗi! Tôi nhìn anh quen quen? Hình như chúng ta đã gặp

nhau đâu đó một vài lần rồi thì phải – người này không trả lời, anh
dấn thêm, tất nhiên có sửa lại một chút xưng hô – Hỏi khí không
phải, cán bộ lần trước có dịp lên vùng cao su mạn sông Đa Quýt chưa

?

- Chưa! – Một tiếng trả lời cụt lủn – Hai ông ăn cơm đi! Cơm hôm

nay có canh cá chua, xuất ăn tươi do giám đốc quyết định nhân
ngày 30 tháng 4 giải phóng Sài Gòn.

Nói xong, anh ta đi ra ngay, lại im lìm như con người này đẻ ra đã

im lìm như vậy. Húp muỗng canh chua thoảng chút mùi cá tanh tao
nơi đầu lưỡi, điều này mà từ ngày vào đây đã trải qua ba tháng rồi
bây giờ mới được nếm lại, đáng lẽ anh sẽ và hết tô cơm một cách
ngon lành nhưng muỗng canh cứ khô quánh lại trong miệng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.