CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 210

làm sao nuốt nổi. Ba mươi tháng tư… Giải phóng Sài Gòn… Mới đó
đã thấm thoắt gần hai chục năm trôi qua rồi! Ngày đó anh còn
trẻ lắm. Đi giữa nắng trời tự do mà cứ muốn hát váng lên cho đến
khi tàn hơi kiệt lực. Ngày đó… Người đại đội trưởng trinh sát mới
ngoài hai mươi tuổi đâu có nghĩ rằng hơn hai mươi năm sau lại phải
ngồi thu lu trong một căn phòng thiếu nắng thiếu sáng như thế
này…

Nhìn sang ông bạn tù vong niên cũng đang trệu trạo để im miếng

cơm trong miệng. Hai ánh mắt nhìn nhau chênh chao. Anh hiểu ông
ta còn mang một nỗi buồn thấm thía hơn mình. Ngày ấy, từ Hà
Nội chuyển vào, ông đã là một cán bộ cấp Cục nhận trọng trách đại
diện cho ngành vật tư chiến lược ở các tỉnh phía nam. Nếu theo lễ
thông thường, với năng lực quản lý nổi tiếng là giỏi giang như anh
mang máng biết thì giờ đây chỗ của ông là trên Bộ, trên trung ương
gì đó chứ không phải ở chỗ này. Ba mươi tháng tư… ngày giải phóng
Sài Gòn… Ngực anh lại có vật gì chẹn vào khó thở quá đi thôi.

Đến cuối giờ chiều hôm đó, thật bất ngờ, khi mang cơm vào,

chính người quản giáo lầm lì kia lại chủ động hỏi anh, hỏi nhỏ thôi,
hỏi chỉ vừa đủ cho hai người nghe lọt:

- Ông có cần nhờ tôi giúp gì không?

- Có! – Anh buột miệng nói ngay mà không để ý rằng nguyên do

nào lại dẫn đến hành động ưu ái khác lạ thế này – Tôi muốn biết
tin thằng con tôi. Tôi chỉ có mình nó… Và nếu có thể được, cho tôi
được nhìn thấy nó thì ơn này…

Giọng anh tắt lại. Chính anh cũng không thể ngờ rằng mới có

vài tháng sống trong cảnh tù đày mà lời ăn tiếng nói của mình lại có
thể chóng vánh trở nên thống nhục, năn nỉ đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.