CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 211

- Nguyên tắc tạm giam không được tiếp xúc với người ngoài, kể

cả thư từ, lời nhắn. Ông cho địa chỉ đây, để nếu có thể tôi sẽ nhờ
người đem đến tận nhà.

Anh nói địa chỉ mà không mấy tin. Nguyên tắc tạm giam… Trời

ơ

i! Còn tạm cái nỗi gì nữa? Tại lại tạm? Thì họ cứ giam luôn đi, ra toà

đi, kết án đi, giam một năm, mười năm, trăm năm cũng được miễn
là thằng bé có quyền được vào thăm bố nó. Cứ đà này không hiểu
sẽ dây dưa biết đến chừng nào. Những câu hỏi không có thực cứ
tiếp tục bổ xuống và những câu trả lời rất thực cứ tiếp tục dội lên.
Hai chiều. Tránh né. Không chạm nhau. Trơn truội. Vì cuộc đời này,
dẫu là cái cuộc đời chẳng mấy hay ho, vì những năm tháng đã qua, vì
cái nhìn trong vắt của thằng bé, dù có được hứa hẹn điều này
điều khác về quy án nhưng anh không thể nói ngược lòng mình.
Không thể…

Một tuần sau, cũng vào một lần tù phạm được ra sân ngồi hóng

gió năm phút buổi chiều, người quản giáo đó lại lặng lẽ đến gần và
cũng lặng lẽ như không phải là nói với anh:

- Đừng quay đầu lại! Thằng nhỏ vẫn khoẻ, vẫn đi học bình

thường.

- Trời! Anh đã được gặp cháu rồi ư?

- Tôi đã bảo không quay đầu lại! Gặp rồi. Gặp cả vợ ông nữa. Bà

ấy không nhắn gì và cũng không… gửi gì.

- Tôi biết. Còn thằng con tôi, nó có nói gì không?

- Nó bảo ông cứ yên tâm, giữ gìn sức khoẻ, nhiều người ở công ty

đang gửi đơn đi khiếu nại cho ông. Nó có gửi cho ông ít thuốc trợ
tim mà ông thường vẫn dùng ở nhà. Sáng mai tôi đưa cho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.