- Khoan! Tôi có một ý này!
- Nói đi! – Giọng Tuấn đã có chiều tở mở hơn – Uống rượu mà
cũng ý này ý nọ, mấy cha giám đốc cộng sản mệt quá!
- Nghe nói cậu uống rượu thần sầu!
- Mồm thiên hạ.
- Các tay nhậu vào bậc thầy ở vùng này cứ nghe đến tên cậu là
họ đã muốn ói rồi?
- Đại khái vậy.
- Và thiên hạ ngán cái ngang tàng bạt tử của cậu thì ít nhưng lại
ngán cái tài uống rượu của cậu thì nhiều?
- Cứ coi là như thế. Sao nào?
- Bữa nay tôi muốn đấu rượu với cậu.
- Cái gì? – Tuấn trợn tròn mắt – Đấu rượu? Đấu với tôi? Ông
không đùa đấy chứ?
- Từ nãy đến giờ cậu thấy tôi có đùa đâu?
- Nhưng ông có biết uống đâu! Tháng trước tôi mời ông ra nhà
hàng, chỉ chưa hết chai bia ông đã đỏ mặt kêu mệt rồi?
- Đấy là nhà hàng. Còn đây là rừng sâu. Mỗi cảnh mỗi khác, mỗi
nơi mỗi phong độ chứ cậu.
- Tức là ông vẫn muốn đấu?
- Vẫn giữ nguyên giá trị.
- Hỏi thật giám đốc nhé: Liệu tửu lượng của ông đến đâu?