CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 247

đi buôn cho hết hàng rồi tách, lại còn bịa kèn ngồi thổi kèn thổi cọ
làm gì không biết nữa hở cái ông dở người.

Một câu mắng yêu, một cú hích thân tình vào be sườn, một cái

kéo tay bỗ bã… Thế là chỉ thoáng lát, Vũ Nguyên đã có mặt ở trong
một gian nhà hàng xinh xẻo dựng theo kiểu Camping mái lá chòng
chành ngay mép sông. Trời chuyển gió lạnh. Gió lạnh hơn. Sông vẫn
cuộn lên từng đợt… Trong quán chỉ có hai người và vài ba cô tiếp
viên váy ngắn ngồi lấp ló trong vùng tối chờ đợi, thỉnh thoảng lại
há mồm ngáp như cả đời chưa biết thế nào là ngủ…

Thốt nhiên anh bỗng thấy thèm uống một hớp rượu thật cay

nồng cho tan biến vào với đất trời vừa hiện hữu vừa hư vô. Thằng
người ngồi trước mặt chỉ rót rượu và cười. Cái cười rất đều nhưng
lại rất hiền. Cái cười này hắn đã cười vào một đêm giá buốt gần
mười năm về trước, khi mũi súng của anh đã gí sát vào ngực hắn…
Tại sao mất bao nhiêu công mới tóm được một con bé, nhờ mà trông
coi một tí mày lại để sổng mất, hả? Hắn kéo anh ra một chỗ khuất
nói khẽ: “Không sổng đâu” “Tôi thả đó” “Sao lại thả? Mày muốn ra
toà án binh hử?” “Ra thì ra, sợ cái đếch! Chỉ vì tôi thấy nó quá tội,
rét run, da thịt tím tái, lại đẹp nữa, đẹp như Hồng Lâu Mộng, tội như
Bạch Mao Tiên Cô thế là mủi lòng… Giờ ông bắn tôi đi, giải tôi về
quân khu đi, chịu hết. Mốc xì! Ngày nào cũng chết phí cả trăm
người để sống một đứa con gái thì đã mất gì của họ! Chính cái
mồm lẻo lớt của ông chả đã từng nói chiến tranh không nên có
khuôn mặt đàn bà là gì! Bắn đi! Thằng này đang muốn chết đây”
Thế là hoà. Thế là chỉ còn đủ sức hậm hẹ thêm mấy câu rồi lăn
vào hầm oánh một giấc thẳng cẳng…

- Cái đứa con gái tội nghiệp đó giờ đâu rồi, cậu còn gặp lại không?

– Vũ Nguyên hỏi sau khi đã uống đến chén thứ ba.

- Gặp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.