CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 272

thì một bé gái chừng mười ba, mười bốn tuổi đang lui cui gói thuốc
cho khách, nhìn lên, giọng như chim: “Chú người Việt Nam ấy hả?
Chú ấy hỏi mua thuốc chữa cái gì ở… ở trong máu mà” “Máu gì,
cháu?” Anh buột mồm. Lại như chim: “Không biết đâu. Hỏi Mama
ấy” Còn hỏi gì nữa khi cái người được kêu là Mama kia đã sây lưng đi
vào nhà trong rồi.

Anh chen ra. Thế cũng la rõ. Môn thuốc chữa ung thư bằng cây

cỏ ở cái đất nước nổi tiếng là Hoa Đà trị bệnh như thần, nhất là
thứ ung thư vú, ung thư dạ dày hay ung thư máu gì đó như cái cô bé
kia nói đang được thiên hạ mách bảo vào tai nhau là hiệu nghiệm
lắm, mười người khỏi bảy này chắc đã lọt vào cái ăng ten kinh
doanh của hắn, thế thôi. Mất thì giờ!

- Gớm! Em đi tìm sếp hoài! Cứ nghĩ là có cặp đùi ngoại quốc

trắng nõn nào đã giữ rịt sếp ở lại rồi. Mọi việc mỹ mãn chứ ạ? Mời
sếp về kẻo hết giờ qua sông.

Hùng tiền đồn đang đứng trước mặt anh, mặt mày tươi rói như

đón mẹ ở chợ về. Chà, cái thằng này, làm sao mà hễ cứ mở mồm
ra là y như có cái chuyện ấy dính vào chân răng rồi? Nhưng được
cái là tận tuỵ và nhanh nhảu. Ở xứ núi này, có hắn cũng đỡ lắm.
Bất giác anh bật ra một câu gan ruột mà anh không nghĩ rằng mình
lại bật ra vào lúc này:

- Công việc tạm xong nhưng phải thay đổi mọi chuyện lại từ đầu.

Phải bắt đầu từ chất lượng giọt mủ và giá thành chế biến nó.
Chẳng thể vác rá đi ăn đong mãi như thế này được, xấu mặt lắm!

Hùng tiền đồn ngoác miệng cười. Cái cười lúc hoàng hôn chả nói

rõ điều gì, như chế nhạo, như lạ lẫm lại như có cả một chút khâm
phục. Nhìn vào cái cười ấy, không hiểu sao Vũ Nguyên lại thoáng
nghĩ đến cái cười và đôi mắt của Đăng Điền. Song cái cảm thoáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.