CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 477

“Thấy anh ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức anh dậy, em phải

đi đây. Anh! Nhớ giữ gìn sức khoẻ và nói điều này, anh đừng cho em
là hay lên giọng nhé, dẫu thế nào cũng đừng đánh mất lòng tin ở
con người, ở cuộc đời. Và cũng đừng coi bất kì cái gì là quan trọng
thái quá. Cái quan trọng nhất là chúng ta từng ngày còn được sống,
còn được thở hít khí trời. Đừng tìm em! Em không còn ở chỗ cũ như
lần anh đã đến đứng ngoài cửa sổ rồi lại lặng lẽ bỏ về đâu. Lúc
nào em cũng ở bên anh như một người bạn đáng tin cậy nhất…”

- Bác Thái! – Anh nhao ra cửa – Bác Thái có đấy không?

- Tôi đây! – Ông già đã xuất hiện ở sau lưng anh, giọng tưng tửng

– Tôi đang dọn phòng vệ sinh.

- Bác… đêm qua bác có thấy…

- Chính tôi mở cửa phòng cho cô ấy vào và khoá cửa phòng khi cô

ấy đi.

- Trời! Sao bác không kêu tôi dậy?

- Cũng định kêu nhưng cô ấy bảo im. Mà lúc cô ấy đến, chính

ông còn đang thức, đang thổi cái kèn kia cơ mà.

- Trời!

Vũ Nguyên ngã người xuống ghế. Thế là thế nào? Đang thức

thì sao lại có thể ngủ được? Vô lý! Bao năm nay chờ mong có một giây
phút gặp lại, gặp, lại lăn ra ngủ! Sao lại có thể tồi tệ như thế được.
Đầu óc mình hư hỏng thật rồi ư? Chả lẽ chỉ vì ba cái lá phiếu vô
nghĩa ấy mà mình không còn cảm nhận được gì nữa, kể cả em.
Khốn khổ!

- Ông này! – Cái giẻ trên tay ông già dừng lại trên mặt bàn – Tôi

thấy cô ấy có vẻ yếu. Ho nhiều. Sắc diện xấu. Rõ ra cái người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.