CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 545

Ông cười. Cười mếu máo. Cái cười của tử tù thoát hiểm. Cười với

tất cả những khuôn mặt bạn bè đang hướng về ông với vẻ xót xa,
cảm kích đến rã rời. Họ ôm lấy ông, họ nhìn ông, họ sờ nắn chân
tay ông, họ khóc, họ cười, họ hỏi, họ nói đủ thứ chuyện, họ lại khóc và
cuối cùng theo ý của Phượng, họ bảo ông lấy bộ quần áo tù trong
túi xách ra, rải xuống đất, bước qua để thực hiện một thủ tục tâm
linh là không bao giờ phải bước trở lại cái nơi này nữa. Ông lắc đầu
bảo không cần thiết phải làm như vậy, khu nhà trong kia không hẳn
đã là địa ngục, tại đó cũng đang tồn tại những con người theo đúng
nghĩa đen của nó.

- Vận… Thế này là thế nào? – Bây giờ ông mới hỏi cái điều

cồn cào muốn hỏi từ lúc nãy.

- Tốt nhất là anh nên tìm câu trả lời ở con người kia – Vận chỉ

cái người cao lớn vẫn đang đứng ở xa – Giới thiệu luôn: Đội trưởng
bảo vệ mới của Công ty ta đấy, một đội trưởng tốt nhất trong các
đời đội trưởng.

Đến lúc đó đôi mắt quáng nắng của ông mới nhìn ra đó là ai.

- Tuấn… Có phải Tuấn đấy không? – Ông thảng thốt.

- Chứ anh cho là ai?

Tuấn đi lại phía ông, vẫn hầm hố, to con, quần áo bò căng

ních nhưng đã không còn bộ râu rậm rì làm tối xầm cả khuôn mặt
rất đàn ông nữa.

- Chào sếp! – Tuấn gượng nhẹ đưa tay bắt lấy bàn tay có

những ngón xanh rớt, run rẩy – Mừng sếp trở về.

- Cám ơn!... Cũng… cũng mừng Tuấn trở lại đội ngũ công nhân –

Rõ ràng là ông thấy có cái gì không thoải mái trong câu nói của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.