Cuộc Ðời Ðức Phật
149
"Ôi mái tóc bóng ngời mềm mại,
Vầng trán kia rực ánh mặt trời,
Ðôi mắt người rạng rỡ tươi vui,
Chân nhẹ bước như sư tử giữa nắng vàng êm dịu!"
Nàng đến gần phụ vương tâu:
"Tâu phụ vương, con trai của phụ vương đang khất thực trong thành
Ca-tỳ-la-vệ. Có một đám đông người thán phục đang lần theo Ngài,
Ngài đẹp hơn bao giờ hết."
Tịnh-Phạn sửng sốt. Quốc vương rời khỏi hoàng cung, đến gần con
nói:
"Ngài đang làm gì vậỷ Tại sao Ngài phải khất thực? Hẳn Ngài phải
biết là trẫm đang mong Ngài tại hoàng cung, Ngài và cả đệ tử của
Ngài."
Ðức Thế Tôn đáp: "Ta phải khất thực; ta phải vâng theo giáo pháp."
Quốc vương nói: "Ta là dòng Sát-đế-lợi; chưa bao giờ dòng tộc
Thích-ca lại có người khất thực?"
"Phụ vương thuộc dòng họ Thích-ca; còn ta, trong những tiền kiếp
xa xưa, ta đã chứng đắc vô thượng bồ đề; ta đã nhận ra vẻ đẹp của
tâm từ bi; ta đã hiểu rõ nguồn vui cả lòng tự dâng hiến. Khi ta là
đứa bé Ðạt-ma-ba-la (Dharmapala), hoàng hậu mẹ ta, một hôm
đang cùng ta chơi đùa, quên chào phụ vương, quốc vương Bra-ma-
đát-ta (Brahmadatta) khi ngài đi qua. Ðể trừng phạt hoàng hậu,
ngài ra lệnh cho một trong các vệ binh chặt đứt hai tay ta, ngài nghĩ
làm thế mẹ ta sẽ đau đớn thấy ta đau khổ còn hơn chính bà chịu đau
khổ. Mẹ ta van xin quốc vương, bà nguyện hiến hai tay bà để thay ta,