Cuộc Ðời Ðức Phật
157
bạo dạn chạy đến bên Ngài. Nhớ lời mẹ dặn, cậu nói:
"Thưa cha, con là con của cha. Con biết cha có nhiều bảo vật quí
giá nhất đời. Xin cha trả lại di sản đó cho con."
Ðức Thế Tôn mỉm cười. Ngài không trả lời. Ngài tiếp tục khất thực.
La-hầu-la lẻo đẻo theo sau Ngài, cậu lập lại:
"Thưa cha, xin cha trả lại di sản đó cho con."
Cuối cùng đức Thế Tôn nói;
"Này con, con chưa biết gì về cái kho tàng mà con đã nghe nhiều
người ca ngợi. Khi con đòi lại di sản của con, con nghĩ là con đang
đòi hỏi những đồ vật mang tính chất suy hoại. Những bảo vật duy
nhất theo con là những bảo vật thân thiết với sự trống không hư ảo
của loài người, những bảo vật mà cái chết tham tàn cướp đoạt của
những người giàu có giả tạm. Này La-hầu-la, con có quyền đòi hỏi
di sản của con. Con sẽ được chia phần châu báu; con sẽ thấy bảy
loại đức hạnh, con sẽ biết giá trị đích thực của đức tin và thanh
khiết, khiêm tốn và cẩn trọng, vâng phục, hy sinh và trí tuệ. Ði, cha
sẽ giao con cho tôn giả Xá-lợi-phất; tôn giả sẽ giáo dục con."
La-hầu-la lặng lẽ theo cha, Da-du cảm thấy lâng lâng sung sướng.
Chỉ có quốc vương Tịnh-Phạn là đau buồn; gia đình quốc vương
đang từ biệt quốc vương! Ngài không thể không bộc lộ tâm tình với
Ðức Thế Tôn.
Ðức Thế Tôn đáp: "Ðừng đau buồn gì cả, những ai nghe theo ta sẽ
có được kho tàng cao quí! Không có gì phải đau buồn; hãy như thớt
voi lâm trận bị trúng tên độc của kẻ thù: không ai nghe voi than
phiền bao giờ. Quốc vương khéo điều voi ra trận thế nào thì bậc vĩ