Cuộc Ðời Ðức Phật
156
P
P
H
H
Ậ
Ậ
T
T
R
R
Ờ
Ờ
I
I
T
T
H
H
À
À
N
N
H
H
C
C
A
A
-
-
T
T
Ỳ
Ỳ
-
-
L
L
A
A
-
-
V
V
Ệ
Ệ
Một hôm, Da-du đôn hậu đứng nhìn con trai La-hầu-la (Rahula) của
nàng.
Nàng ca ngợi: "Con trai của mẹ đẹp làm sao! Ðôi mắt của con long
lanh quá! Cha của con còn nợ con một di sản hiếu đạo; con phải đi
đòi nó lại."
Mẹ con dắt nhau lên sân thượng của hoàng cung. Ðức Thế Tôn từ
hòa nhẹ bước trên đường phố bên dưới. Da-du nói với La-hầu-la:
"La-hầu-la, con thấy vị sa môn kia không?" Cậu bé đáp: "Vâng,
thưa mẹ, thân Ngài đầy cả vàng."
"Ngài đẹp như thiên thần! Chính hào quang thánh thiện từ trong da
thịt Ngài tỏa ra như vàng. Con ơi, hãy quí Ngài, hãy yêu quí Ngài, vì
Ngài là cha của con. Xưa kia Ngài có những bảo vật quí giá. Ngài
có nhiều vàng bạc ngọc ngà rực rỡ; giờ đây, Ngài lại đi khất thực
từng nhà. Nhưng Ngài đã có được một kho tàng tuyệt diệu: Ngài đã
chứng đắc vô thượng bồ đề. Con ơi, hãy đến gặp Ngài; hãy nói cho
Ngài biết con là ai, và đòi lại di sản của con."
La-hầu-la vâng lời mẹ. Cậu đến đứng ngay trước mặt Phật. Cảm
thấy một niềm sung sướng kỳ lạ, cậu nói:
"Bạch Ngài sa môn, thật là hân hạnh cho con được đứng đây, đứng
trong bóng mát của Ngài."
Ðức Thế Tôn ngắm cậu bằng ánh mắt yêu thương, từ ái; La-hầu-la