Cuộc Ðời Ðức Phật
154
sanh từ hạnh phúc, kinh hãi và đau khổ. Ai hết lo sợ, hết đau khổ;
người ấy không còn biết đến hạnh phúc. Hãy loại bỏ tình yêu đó đi:
Lo sợ phát sanh từ tình yêu, kinh hãi và đau khổ. Ai hết lo sợ, hết
đau khổ; người ấy không còn biết đến tình yêu. Nếu như ngươi tìm
kiếm hạnh phúc trên cõi đời này thì những nổ lực của ngươi sẽ trở
thành vô ích, lạc thú của ngươi sẽ biến thành đau khổ, cái chết luôn
luôn có mặt, sẵn sàng vồ lấy những kẻ khốn cùng bất hạnh mà khúc
hát nụ cười vẫn còn bừng nở trên môi. Thế gian toàn là lửa khói,
mọi việc trên đời phải chịu cảnh sanh lão tử vong. Kể từ lúc ngươi
mới bắt đầu lang thang thê thảm trong kiếp luân hồi, nước mắt của
ngươi đã đổ nhiều còn hơn là nước của sông biển đại dương. Ngươi
đã gánh chịu khổ đau, ngươi đã tiếc thương cho những ước vọng
không thành, ngươi đã oán than đau đớn khi thấy điều kinh hãi xảy
ra. Cái chết của một người mẹ, cái chết của một người cha, cái chết
của một người anh, cái chết của người chị, cái chết của một đứa con
trai, cái chết của một người con gái; ồ, qua biết bao lần, trải bao
thời đại, những cảnh tượng đó chưa làm ngươi đau lòng sao? Biết
bao lần ngươi chưa tốn hao tài vật? Và mỗi lần đối diện với đau khổ
thì ngươi lại khóc, khóc và khóc; ngươi đã đổ nhiều nước mắt còn
hơn là nước của sông biển đại dương!"
Nan-đà, lúc đầu, ít chú tâm đến những gì Ðức Phật dạy, nhưng khi
bắt đầu lắng nghe, lời lẽ của Ngài đã làm cho chàng xúc động, sâu
sắc. Ðức Thế Tôn tiếp:
"Hãy coi thế gian như bọt bèo; thế gian là mộng huyển, tử thần rồi
sẽ bốc ngươi đi."
Ngài dừng lại.
Nàn-đà thưa: "Bạch Ðức Thế Tôn, bạch Ðức Thế Tôn, con xin
nguyện làm đệ tử Ngài! Xin cho con theo Ngài."