Cuộc Ðời Ðức Phật
200
V
V
Ũ
Ũ
N
N
Ữ
Ữ
C
C
U
U
-
-
V
V
A
A
-
-
L
L
A
A
-
-
D
D
A
A
Một hôm, Ðức Thế Tôn về nước Xá-vệ.
Ngài nhắm đến một người Bà-la-môn tên Ba-rát-va-gia
(Bharadvaja) ở trên một cánh đồng cách thành không xa. Nhằm mùa
gặt hái, người Bà-la-môn và những kẻ giúp việc của ông đang tổ
chức ăn mừng linh đình. Họ vui cười ca hát khi thấy Ðức Thế Tôn đi
qua. Ngài đưa bát khất thực, những ai nhận ra Ngài đều cung kính
đón chào và cúng dường Ngài nhiều lễ vật. Ba-rát-va-gia thấy vậy
không hài lòng. Ông đi thẳng đến Ðức Thế Tôn và lớn tiếng nói:
"Ông đạo, mời ông đi ngay cho; ông làm gương xấu cho mọi người.
Ở đây chúng tôi đang làm việc, chúng tôi đang theo dõi, quan sát
những chuyển biến của mùa màng. Ðến lúc cày, người nhà của tôi
cày; đến lúc gieo, người nhà chúng tôi gieo; tôi cùng cày gieo với
họ. Rồi đến mùa, chúng tôi thu hoạch thành quả lao động của chúng
tôi. Chúng tôi tự cung cấp lương thực cho chúng tôi; đến khi mọi
việc xong xuôi, chúng tôi tha hồ nghỉ ngơi, vui vẻ. Trong khi ông,
ông lang thang khắp nẻo phố phường, ông lê la cùng đường cùng
xóm, ông chỉ mệt một chút là gặp ai ông cũng chìa bình bát ra. Tốt
hơn là ông nên lao động; ông nên cày bừa gieo hạt mà ăn".
Ðức Thế Tôn mỉm cười đáp:
"Này bạn, ta cũng cày bừa gieo hạt như bạn, khi công việc làm
xong, ta dùng bữa".
Ba-rát-va-gia nói: "Ông mà cày bừa gieo hạt à? Làm sao ta có thể
tin được chuyện đó? Trâu bò của ông đâu? Hạt giống của ông