Cuộc Ðời Ðức Phật
95
thuyết giảng và rồi không ai hiểu ta, thế là ta tự chuốc lấy sự thất
bại nhục nhã. Này Phạm-thiên, ta sẽ ở lại đây, nhân loại ham vui
lười dốt lắm."
Phạm-thiên lại bạch:
"Hỡi vầng thái dương lồng lộng, Ngài đã đạt đến trí tuệ siêu việt;
ánh hào quang rực rỡ của Ngài tỏa sáng khắp vũ trụ, vậy mà Ngài
vẫn thờ ơ lãnh đạm! Không, thái độ như thế không phù hợp với
Ngài; sự im lặng của Ngài là điều thật đáng trách; Ngài phải nói lên
mới được. Xin Ngài hãy đứng lên! Hãy đánh trống dộng chuông!
hãy làm cho giáo pháp huy hoàng như ngọn đuốc sáng ngời, như
cơn mưa ngọt ngào tắm gội mặt đất cằn khô. Hãy cứu độ những ai
bị khổ đau hành hạ; hãy mang lại hòa bình cho những ai bị lửa dữ
đốt thiêu! Ngài là vì sao giữa dòng nhân thế; Ngài, chỉ có Ngài là
nhổ sạch gốc rễ tử sinh. Ngài hãy xem, nhân danh Phạm-thiên, ta
quì lạy dưới chân Ngài, xin nguyện cầu Ngài thương nhận lời ta!"
Ðức Thế Tôn Ngẫm nghĩ:
"Giữa đám hoa sen xanh trắng bừng nở trong hồ, có số thì còn ở
dưới nước, có số thì trồi hẳn lên trên mặt nước, có số thì vươn cao
đến độ cành hoa không còn dính nước. Trên đời cũng thế, ta thấy có
kẻ ác, người hiền; người thì tâm trí sắc sảo, kẻ thì đầu óc đần độn;
người thì cao sang, kẻ thì hèn mọn; có số sẽ không hiểu; nhưng ta sẽ
xót thương tất cả. Ta sẽ coi sen nở dưới nước và sen nở tươi đẹp trên
cao như nhau.”
Ngài nói với Phạm-thiên:
"Nguyện cầu cánh cửa bất diệt mở ra cho tất cả chúng sanh! Nguyện
cầu những ai có tai nghe được âm hưởng và tín nhận. Ta đang lo