CUỘC ĐỜI KỲ LẠ CỦA NIKOLA TESLA - Trang 25

bởi các khớp trượt ngăn không khí không vào được. Một trong hai ngăn này được
đóng kín và khi cả ngăn bên này chỉ còn chân không, ngăn kia vẫn mở. Và cơ cấu
này sẽ tạo ra một xi lanh chuyển động vĩnh cửu. Ừ thì ít nhất là hồi đó tôi nghĩ
vậy.

Tôi cẩn thận làm một mô hình bằng gỗ. Khi tôi sử dụng máy bơm ở một bên

và qua thực tế quan sát thấy rằng nó có xu hướng chuyển động, tôi vui đến mê
sảng. Bay cơ học là mơ ước từ nhỏ của tôi, dù là vẫn còn nhớ rõ bài học về cú
ngã đau đớn hồi nhỏ. Khi ấy, tôi thử bay bằng cách cầm ô nhảy từ nóc nhà xuống.
Thuở ấu thơ tôi đã mơ ước có thể bay trên không trung đến những vùng xa,
nhưng chưa biết phải làm sao. Giờ thì tôi đã có một cái gì đó cụ thể, một chiếc
máy bay, dù chiếc máy bay này chỉ là một cái trục gắn thêm đôi cánh. Và một
vùng chân không với năng lượng vô biên nữa! Kể từ ngày đó, tôi đã có “những
cuộc phiêu lưu” hàng ngày trên bầu trời cao trong một chiếc máy bay tiện nghi và
sang trọng như dành riêng cho vua Solomon vậy. Phải mất nhiều năm tôi mới
hiểu rằng áp suất khí quyển hoạt động vuông góc với bề mặt xi lanh và hiện
tượng xi lanh dịch chuyển nhẹ mà tôi quan sát được chỉ là do cái máy tôi thiết kế
bị… rò hơi! Tuy là hiểu biết về sai lầm này đến từ từ và nhẹ nhàng thôi, nhưng
tôi vẫn cảm thấy sốc như bị ai đó bóp nát con tim.

Ngay khi tốt nghiệp trường cấp hai, tôi bị một căn bệnh nguy hiểm-hay đúng

hơn là nhiều căn bệnh gộp lại-dập cho liệt giường. Bệnh nặng đến nỗi các bác sĩ
cũng bó tay không thể chữa khỏi hẳn. Trong thời gian này, tôi được đọc sách
thường xuyên. Tôi được giao cho phân loại và sắp xếp sách ở thư viện công cộng.
Thế là tôi có thể đọc vì ở chỗ đó chả mấy ai thèm ngó ngàng tới.

Một ngày kia, tôi được trao cho vài quyển sách văn học mới không giống

thứ gì mà tôi đã từng đọc cả, và nó hay đến độ làm tôi quên hẳn trạng thái tuyệt
vọng của mình. Đó là những tác phẩm đầu tay của Mark Twain. Có thể nhờ vậy
mà tôi đã hồi phục một cách thần kỳ sau đó. 25 năm sau, khi tôi gặp ông Clemens
và trở thành bạn bè, tôi đã kể với ông chuyện này. Thật ngạc nhiên khi thấy con
người của tiếng cười bật khóc trong hạnh phúc…

Tôi tiếp tục học cấp ba ở Carlstadt, Croatia, vì một trong số các cô của tôi

sống ở đó. Cô là một phụ nữ nổi bật, vợ một đại tá - một người dày dạn kinh
nghiệm đã từng tham gia nhiều trận đánh. Tôi không bao giờ có thể quên được ba
năm ở tại nhà họ. Không một khu quân sự thời chiến nào có kỷ luật cứng rắn hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.