CUỘC ĐỜI LENIN - Trang 209

máy điện thoại có tay quay bằng gỗ. Và thêm một chiếc mắc áo cạnh cửa.
Cửa dẫn tới phòng làm việc của Lê-nin.

Ba công nhân cởi áo bông ra, treo lên mắc áo, nhét mũ bịt tai vào tay áo,

sửa lại cổ áo sơ mi cho ngay ngắn.

Cô thư ký mở cửa đi vào phòng làm việc.
- Xin mời vào. Đồng chí Lê-nin đang đợi các đồng chí đấy.
- Không biết Người có bực mình không? - Rô-man nói thầm với các bạn

cùng đi.

Nhưng đã muộn rồi - họ bước qua ngưỡng cửa vào phòng làm việc của

Chủ tịch Hội đồng dân ủy. Và chính Người, đồng chí Lê-nin, từ sau bàn
đứng dậy đón họ. Lê-nin dáng thâm thấp, nhanh nhẹn, cặp mắt màu nâu,
lanh lợi, ngời sáng.

- Chào các đồng chí. Mời các đồng chí ngồi.
Lê-nin mời ngồi và chính mình cũng ngồi xuống. Người không ngồi

cách xa những công nhân mà ngồi ngay bên cạnh. Tay cầm chiếc bút chì,
Người khẽ vung vẩy và hỏi rất nhanh:

- Các đồng chí từ nhà máy nào đến? Làm nghề gì? Tình hình ở nhà máy

ra sao? Có nguyên liệu không? Sự kiểm tra của công nhân có tác dụng
không?

Thấy những người công nhân lúng túng, chậm trả lời, Vla-đi-mia I-lích

đặt bút chì xuống, tay thọc vào áo gi-lê, ngửa người ra lưng ghế và chờ đợi.

- Cậu báo cáo đi, - một người đứng tuổi giục chàng thanh niên.
Và một người khác lấy khuỷa tay thúc vào sườn:
- Rô-man trình bày đi.
Cổ họng Rô-man như bị tắc lại. Vào những ngày tháng Mười, tay cầm

khẩu súng trường lao thẳng về phía trước, anh nhảy qua ba bậc một, chạy
băng băng theo cầu thang bằng đá cẩm thạch lộng lẫy tiến vào Cung điện
Mùa đông. Bọn học sinh sĩ quan từ sau các góc bắn ra. Nhưng Rô-man
không hề khiếp sợ. Dường như những chiếc cánh đã đưa anh đi.

- Đồng chí Rô-man, tại sao bây giờ đồng chí lại nhút nhát thế? Nên nhớ

là Lê-nin đang nói chuyện với đồng chí. Lê-nin hiểu tất cả. Người là của
chúng ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.