CUỘC ĐỜI TÔI MỘT TRĂM GIỜ VỚI FIDEL CASTRO - Trang 277

Hầu hết các Công đoàn lao động khi đó đều nằm trong tay của một tổ

chức thân Batista và thân Mỹ, nhưng các công nhân đã không thèm đếm xỉa
gì đến những người lãnh đạo của mình, họ đồng loạt đứng dậy ủng hộ cuộc
nổi dậy giành chính quyền.

Tôi lái một chiếc xe Jeep tới Santiago, đi vòng qua dãy núi bao quanh

để có thể vào thành phố từ phía bắc. Và trên đường đi tôi gặp rất nhiều
người mặc quân phục đang tham gia vào hàng ngũ của chúng tôi. Vì đã có
lời hứa từ trước, tôi liên hệ với người chỉ huy căn cứ ở Santiago. Trước đó
chúng tôi đã trao đổi một số thư từ và vẫn còn những câu hỏi chưa được
giải quyết thấu đáo, vì có thông tin tôi nói nhưng lại bị ông ta hiểu nhầm:
“Nếu ông không đáp ứng yêu cầu của chúng tôi trước ngày 30 tháng 12,
chúng tôi sẽ tấn công và sẽ không có chuyện ngừng bắn cho tới khi nào căn
cứ đầu hàng hoàn toàn”. Ông ta trả lời bằng đúng một câu: “Người lính
không bao giờ đầu hàng mà không chiến đấu, không có chuyện họ giao nộp
vũ khí trong nhục nhã”. Tôi viết lại để giải thích rằng tôi không hề ra lệnh
cho họ đầu hàng, mà chỉ muốn cảnh báo ông ta là một khi đã bắt đầu tấn
công, chúng tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ thỏa thuận ngừng bắn nào cho
tới khi căn cứ đâu hàng.

Ông ta viết lại rằng, “Hãy tin tưởng Tướng quân”, rõ ràng là ông ta

muốn nhắc tới Tướng Cantillo, và ông ta đề nghị cung cấp cho tôi một
chiếc máy bay trực thăng để đưa tôi tới Santiago de Cuba. Tôi bày tỏ sự
phẫn nộ về cái chết của hai thanh niên xảy ra đêm trước đó và bảo ông ta
rằng tôi không cần trực thăng, ông ta nói ông ta rất tiếc về việc hai thanh
niên bị giết hại. Và lúc này tôi đang trên đường từ Palma Soriano tới thị
trấn El Caney, phía bắc thành phố, chính là nơi tôi đã định chiếm trại lính
nhỏ sau khi cuộc tấn công vào trại lính Moncada ngày 26 tháng 7 năm 1953
thất bại. Cũng trong ngày 1 tháng 1 năm đó, chỉ trong vòng chưa đến tám
tiếng đồng hồ, theo mệnh lệnh được phát ra từ Đài Phát thanh quân Nổi dậy,
lực lượng của chúng tỏi đã đập tan mọi sự kháng cự của quân địch. Trong
khi đó, vì không nắm được những gì đã xảy ra, do công tác thông tin liên
lạc thời kỳ đó còn rếu thốn, tôi vẫn gặp gỡ các sĩ quan thuộc các doanh trại
đóng trong thành phố Santiago và các đơn vị chiến đấu khác trú chân trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.