CUỘC ĐỜI TRANH ĐẤU CỦA GANDHI - Trang 175

CHƯƠNG 27 : VỀ TRỜI

NGÀY thứ hai, sau vụ tuyệt thực cuối cùng, Thánh Cam-Địa được các

đệ-tử dìu đến nơi cầu nguyện. Trong bản thuyết pháp rất nhỏ nhẹ của Ngài.
Ngài thuật lại rằng có một viên chức Ấn trong tổ chức R.S.S bài trừ Hồi
Giáo phản đối về bản cam kết mang lại hòa bình ở Đề-Li. Thánh Cam-Địa tỏ
ý thương người đó và đoán chắc người viên chức ấy thế nào sau này « cũng
sẽ nghĩ lại ».

Hôm sau, người ta dìu Thánh đến nơi cầu nguyện. Thánh tỏ ý mong

mỏi sẽ được chóng bình phục để đi Pakistan kiện toàn sứ mệnh phục hồi nền
hòa bình ở đó.

Trong khi Thánh Cam-Địa thuyết pháp, có một tiếng nổ dữ dội. Thánh

hỏi : « Cái gì đấy ? » – « Chúng tôi cũng không được biết ». Thính giả xôn
xao. Thánh lại bảo : « Các bạn chẳng nên bận tâm vào tiếng động đó làm gì.
Hãy nghe tôi đây ! »

Tiếng nổ đó là một tiếng lựu đạn mà người ta ném vào chỗ Thánh ngự,

từ một khoảng vườn hàng xóm.

Ngày hôm sau nữa, Thánh đi bộ một mình tới nơi cầu nguyện. Dọc

đường, Ngài nói chuyện với các đệ tử rằng có nhiều người thấy Ngài bình
tĩnh trước tiếng nổ vang động có tỏ ý khen Ngài, Ngài bảo rằng Ngài chả có
điều gì mà đáng khen. Ngài tưởng là người ta tập quân sự ở gần đấy :

« Nếu ví dụ mà tôi bị chết vì tiếng nổ đó mà miệng tôi vẫn mỉm cười,

không oán hận gì thủ phạm vụ đó thì họa chăng là tôi mới đáng khen. Đừng
ai nên khinh khi người trẻ tuổi lầm đường lạc lối ném trái lựu đạn kia. Ý hẳn
rằng anh ta cho rằng tôi là kẻ thù của Ấn-Độ, của Ấn-giáo ».

Sau, Thánh lại tiếp :

« Tội nghiệp cho người thanh niên ! Y có biết rằng những người không

đồng ý ý tưởng với y đâu phải là những người xấu ».

Thánh yêu cầu những bạn đồng chí của y nên khuyên bảo y, đừng giữ

cái tính cách bạo động như thế nữa :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.