CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 114

Cuộc Đời Hòa Thượng Tuyên Hóa

106

chết thì kể như xong đời! Nhưng chỉ bị đói vài ngày, thì có
người thấy tôi không ăn cơm, bèn đem cơm tới, tôi miễn cưỡng
ăn một chút. Trong lúc thủ hiếu tôi đã ăn qua gốc cỏ, lá cây. Có
một lần tôi tìm thấy một thứ nấm trong cỏ. Nào ngờ ăn nhầm
nấm này, tôi bị cười suốt ngày, cho nên tôi mới biết là trong
nấm đó có vi khuẩn cười!

Khi ở phần mộ thủ hiếu, tôi vẫn tiếp tục lễ lạy và lúc đó tôi

đã xuất gia. Tôi xuất gia vì muốn đoạn dứt luân hồi sanh tử để
không phải lưu chuyển trong giòng sanh tử nữa. Cha tôi không
biết tôi muốn xuất gia, đợi đến khi tôi thủ hiếu, ông mới biết.

Tôi nhất cử, nhất động vốn đều làm theo chữ hiếu, không

phải như người nào đó quy định thủ hiếu trong bao nhiêu năm,
tôi thì thủ hiếu vô hạn kỳ, giờ khắc nào cũng tưởng nhớ đến
cha mẹ, không dám làm điều sai trái. Nếu tôi làm sai, tức là
một đệ tử bất hiếu rồi. Các vị hỏi tôi thủ hiếu bao nhiêu năm?
Cho đến bây giờ tôi vẫn còn thủ hiếu, có thể nói là không có kỳ
hạn, tôi cũng không biết là đã bao nhiêu năm rồi!

Vì lẽ đó, tôi đặc biệt chiếu cố đến người già, tôi muốn nuôi

dưỡng tất cả người già cả. Tại sao tôi muốn dưỡng lão cho mọi
người? Vì tôi vẫn muốn báo ân mọi người, cũng bởi ai nấy đều
xưng tán tôi tận hiếu ra sao ra sao đó, khiến tôi thật ái ngại - vì
tôi chưa làm trọn vẹn. Cho nên, tôi xem tất cả người cao niên
như là cha mẹ tôi “Người nam đều là cha, người nữ đều là mẹ
tôi.” Tôi thật tâm quán tưởng: chúng sanh đều là cha mẹ tôi ở
quá khứ và là chư Phật ở vị lai.

Ghi chú: Pháp danh của Hòa Thượng là An Từ, tự Độ

Luân, truyền thừa phái Kim Đỉnh Tỳ Lô. Sau được Lão Hòa
Thượng Hư Vân truyền pháp, nối dòng Quy Ngưỡng, pháp
hiệu Tuyên Hóa. Phái Kim Đỉnh Tỳ Lô nguyên là Nam Triều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.