CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 117

109

Tận Hiếu & Xuất Gia: Chương 3

Nhưng các vị nên biết rằng: “vật chất bất diệt” vật chất không
hề bị mất đi; thực phẩm mà tôi không ăn, trước sau gì đều tồn
tại trên thế giới và cuối cùng cũng có người dùng. Tôi xem
“Tứ Thập Nhị Chương Kinh” nói: “Tỳ Kheo giữa ngày ăn một
bữa, dưới cội cây nghỉ một đêm, thận trọng không cầu mong gì
nhiều hơn!” Cho nên tôi phát nguyện ăn ngày một bữa.

Ở Đông Bắc vào mùa Đông, thường thường là 33, 34 độ

dưới 0 độ, khi xuống tới 38 độ dưới 0 độ là nhất định rét cóng
chết người được. Khi thời tiết lạnh như vậy, tôi lại phát nguyện
không mặc áo len, chăn bông, chỉ mặc áo vải; mùa đông mùa
hạ tôi đều mặc ba lớp vải, cũng không mặc đồ bằng lông thú.
Thậm chí sau này, ngay cả giày vớ, tôi cũng không mang. Tôi
đi chân không trên tuyết, chân rét nhưng không bị tổn thương.
Tôi tiết kiệm các y phục này để dành hồi hướng cho người
không có đồ mặc. Đây cũng là một định luật mà “vật chất bất
diệt” và nhất định sẽ có người dùng đến.

Nói tới đây, có một chuyện rất vui là tôi có một vị sư cháu,

chú ta 18 tuổi, tuổi còn rất trẻ nên chú ta rất hoạt bát. Chú thấy
tôi không mang giày vớ, cũng thử xem mà đi trên tuyết. Chú
đi xa khoảng hơn 100 bước là chân chú ấy bị lạnh cóng, sưng
to lên. Thế là chú ta chịu không nổi bèn chạy mau về chùa và
đến cả nửa năm sau, chú ta vẫn không đi đứng gì được. Các
vị coi, lúc đó tôi hơn 20 tuổi, chú ta mới 18 tuổi, trẻ tuổi hơn
tôi, nhưng tôi chịu lạnh được còn chú không chịu nổi. Không
những chú ta không chịu được, mà những người lớn như tôi
cũng đều không chịu nổi.

Nếu người nào phát nguyện gì tức Phật Bồ Tát sẽ mãn

nguyện cho người ấy! Vì tôi phát nguyện không mặc áo ấm,
nên sau đó tôi không mặc đồ ấm cũng không bị lạnh cóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.