CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 118

Cuộc Đời Hòa Thượng Tuyên Hóa

110

Tôi phát nguyện giữa trưa ăn một bữa và tôi không ăn nhiều

cơm như vậy, cũng không thấy đói. Trước kia, lúc chưa ăn một
bữa, tôi ăn năm chén mỗi bữa, một ngày ăn 15 chén. Chén cơm
này là loại chén ăn cơm thông thường. Bởi tôi còn trẻ, thân thể
cũng không nhỏ gì cho nên ăn tới năm chén. Nhưng sau khi
phát nguyện ăn một bữa rồi, tôi ăn tối đa là ba chén cơm, hễ
chén lớn là hai chén, chén nhỏ là ba chén. Tôi tiết kiệm được
12 chén cơm cho người không có cơm ăn. Vì khi họ có cơm ăn
rồi thì họ mới sinh tồn được và sanh mạng cũng kéo dài thêm
một chút. Tôi ăn ngày một bữa cũng bởi nguyên nhân này, tôi
đây mới chân chánh là “Cộng Sản!”

Tôi sanh trưởng trong gia đình bần khổ, cho nên nói: “Một

bữa tiệc của nhà giàu bằng lương thực nửa năm của người
nghèo.” Khi chưa xuất gia, lúc ở mộ phần mẹ thủ hiếu, tôi
đã bắt đầu mỗi ngày chỉ ăn một bữa. Đa số đệ tử của tôi đều
ăn ngày một bữa. Không những người xuất gia ăn một bữa,
mà người tại gia cũng có rất nhiều người ăn ngày một bữa.
Họ cũng muốn học theo cách khờ dại này của tôi. Ở thời đại
khoa học mà dùng cách ngu ngốc này để tu hành, có thể nói là
không biết tính toán, nhưng cũng có thể nói là đã tính toán rất
kỹ lưỡng. Chúng ta không ăn thực phẩm, để dành lại cho người
khác ăn hầu kết cái duyên ẩm thực này với mọi người, tin rằng
tận cùng vị lai chúng ta đều sẽ không bị chết đói. Vì chúng ta
sợ chết đói nên mới lưu giữ lại một chút thực phẩm mà mình
đang ăn đó để về sau từ từ mà dùng.

Năm xảy ra đại sự: Ngày 7 tháng 7 năm 1937 quân Nhật

tập kích cầu Lô Câu. Trung Quốc thối lui khỏi Bắc Bình, thế là
đại chiến Trung Nhật bùng nổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.