CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 221

213

Du Hóa & Ở Chùa: Chương 4!

mà không hề gì. Đây là một chứng minh cụ thể của việc trị
bịnh bằng chú Đại Bi. Sau khi trải qua sự việc này đã có rất
nhiều người trong thôn trì tụng chú Đại Bi.

Ghi chú: Tỳ Kheo Ni Hằng Phẩm
(Tục danh: Quách Ngọc Hà) kể lại:

Hàng xóm tôi có một bé gái khoảng 12 tuổi bị bịnh gần chết

nên cha mẹ cô ta cho cô ta vào chùa xuất gia. Tôi và cô là bạn
thân, tôi thấy vậy cũng muốn theo cô ta cùng xuất gia, nhưng
gia đình tôi không cho phép, nói: “Con người ta bịnh đến gần
chết như thế mới đưa đi xuất gia, nếu con mà bịnh đến nỗi gần
chết giống vậy thì ở nhà cũng sẽ cho con xuất gia thôi!” Lúc
đó tôi được 14 tuổi. Tôi nghĩ mãi: “Tôi làm sao để sanh bịnh
đây? Và phải bị bịnh nặng đến sắp chết thì mới có thể xuất gia
được.” Đến lúc 16, 17 tuổi (năm 1942, Hòa Thượng 24 tuổi)
quả nhiên tôi bị bịnh một trận, phát sốt đến bất tỉnh nhân sự,
coi như là chỉ còn chờ chết. Người nhà khiêng tôi ra ngoài nhà
kho, vì sợ tôi chết trong nhà thì không tốt. Mỗi ngày mẹ tôi tới
thăm coi tôi đã chết chưa. Hàng xóm hai bên tới xem đều hỏi:
“Chết chưa vậy?” “Vẫn còn chưa chết à!” “Còn chưa chết
nữa hả? Thật là mang tội!” Lúc đó chẳng có người nào hỏi:
“Đã sống lại chưa?”

Một ngày nọ, chỉ có mình tôi nằm ở trong nhà kho, không

phải là nằm mơ, tôi thấy có một đoàn tu sĩ. Họ đắp y cà sa đi
tụng kinh, gõ mõ, đánh khánh, tôi đi theo ở phía sau. Trong số
đó có một Thầy quay đầu lại chỉ tôi nói: “Rồi con sẽ hết bịnh,
thôi con trở về đi!”

Đợi khi mẹ tôi tới thăm tôi, tôi nói: “Con hết bịnh rồi, con

muốn xuất gia!” Bà đồng ý. Mẹ tôi thấy tôi đã nói chuyện
được, nên bà bảo người khiêng tôi vào trong nhà. Đợi tới khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.