CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 223

215

Du Hóa & Ở Chùa: Chương 4!

Bạch Hiếu Tử rồi. Nghe danh hai người, cha tôi vội vàng cúi
đầu đảnh lễ, nhường chỗ ngồi, mời uống trà, rồi cùng chuyện
trò, và còn giữ hai vị ở lại dùng cơm. Cha tôi lại bảo mẹ và chị
dâu làm bánh thết đãi hai Ngài. Tôi nhớ bữa đó họ nói về việc
tu cất chùa Tam Duyên và cũng nói về Phật pháp. Trong câu
chuyện, đa số là Bạch Hiếu Tử nói, còn Vương Hiếu Tử rất ít
nói. Đến lúc ra về, cha tôi lại sai anh tôi đánh xe ngựa chở hai
Thầy về chùa. Lúc đó gia đình tôi có nuôi hai con ngựa.

Cả ngày tôi thường mơ ước được gặp Vương Hiếu Tử, Bạch

Hiếu Tử, nay kể ra là đã được gặp rồi! Tôi vui mừng không biết
làm sao, vội chạy ra ngoài nói với bà con hàng xóm: “Bạch
Hiếu Tử, Vương Hiếu Tử đến rồi, họ đang ở trong nhà tôi
đó!” Cho nên có rất nhiều người kéo đến, họ nối tiếp nhau ra
vào nhà tôi không ngớt, tôi vui mừng không thể kể. Lúc đó tôi
không có nói chuyện với Bạch Hiếu Tử và Vương Hiếu Tử. Tôi
không dám nói, cũng không đủ tư cách để nói. Bởi vì người lớn
nói chuyện, không tới phiên con nít xen vào.

Sau đó Hòa Thượng thường đến thăm chúng tôi, có lúc

Ngài cũng ở lại nhà tôi và ở lại nhiều lắm một hay hai ngày.
Mỗi lần tới Ngài đều giảng pháp, trị bịnh. Hàng xóm chung
quanh đều đến nhà tôi nghe pháp. Có khi Hòa Thượng cách
khoảng lâu không tới, họ đều hỏi chúng tôi: “Bạch Hiếu Tử
có tới không, có tới không hả?” Lúc đó người ta quen miệng
gọi Hòa Thượng là Bạch Hiếu Tử. Sau khi quy y xong họ mới
gọi là Sư Phụ.

Đại Sư Thường Nhân sau đó chỉ ghé qua nhà tôi hai lần,

Ngài rất ít ra ngoài, cũng không thâu đệ tử quy y.

Lúc Lý Anh Kiệt 12, 13 tuổi, mẹ chú uống nước tro tự tử,

chú đã đến nhà tôi cầu xin Hòa Thượng cứu mạng mẹ chú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.