CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 222

Cuộc Đời Hòa Thượng Tuyên Hóa

214

tôi lành bịnh hẳn, tôi nhắc tới chuyện xuất gia với mẹ tôi, bà
không nói gì. Tôi nhắc lại lần nữa, bà nói: “Bởi vì lúc đó con
bị bịnh nên nói bậy đó thôi!” Sau đó dù cho tôi có nói gì đi
nữa, bà cũng không đồng ý.

Năm 1944 vào thời kỳ “Ngụy Mãn,” phía ngoài vách nhà

tôi có một giếng nước, người trong làng sau bữa cơm chiều,
họ thường tụ tập lại tán dóc ở bên giếng nước. Tôi trong nhà
thường nghe họ ở ngoài nói về Vương Hiếu Tử và Bạch Hiếu
Tử thủ hiếu ở mộ phần ra sao, ra sao. Ngoài ra, còn nghe rằng
họ muốn tu sửa chùa Tam Duyên. Tôi chỉ ở trong nhà nghe
thôi chớ không được đi ra ngoài. Vì tôi là con gái mà ở ngoài
toàn là bọn đàn ông trò chuyện, nên nếu tôi đi ra ngoài sẽ bị
mẹ tôi quở trách. Tôi thường ao ước, nếu tôi được lễ bái hai
Thầy làm Sư Phụ thì hay biết mấy! Tôi nghĩ như vậy cũng có
hơn nửa năm.

Một bữa trưa nọ, mẹ tôi chạy vào phòng nói với tôi: “Ngoài

kia có hai Thầy tới, họ đã vào trong nhà rồi.” Tôi thầm nghĩ:
“Chắc không phải Bạch Hiếu Tử, Vương Hiếu Tử đâu?” Tôi
ra khỏi phòng xem, thấy một vị trẻ tuổi, cao ốm, mặc y phục
rách nát, giày cũng mụt nát; vị kia thì lớn tuổi chừng 70-80
tuổi, không cao, cao khoảng cỡ tôi, mặt có vài vết rỗ, mặc đồ
rất cũ nhưng không đến nỗi rách rưới như vị thầy cao kia.

Gia đình tôi là một tiểu phú nông, cha tôi không cần phải

đi làm. Ngày đó cha tôi đi ra ngoài chơi, tôi vội đi tìm ông
về nhà. Ông bước vô cửa thấy hai vị Thầy bèn chào hỏi: “Từ
đâu đến?”“Tứ Đồn.” Cha tôi lại hỏi:“Quý danh?” Mỗi vị
nói: “Họ Vương.” “Họ Bạch.” Tôi vừa nghe đến Tứ Đồn là
biết đây nhất định là từ chùa Tam Duyên tới. Lại nghe đến họ
Vương, họ Bạch thì hai vị này tất nhiên là Vương Hiếu Tử và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.