CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 265

257

Du Hóa & Ở Chùa: Chương 4!

83. Mộng ảo vinh hoa

S

ố mạng của Dương Thục Lan và tai nạn của người nhà
cô tuy được Bồ Tát báo mộng, nhắc nhở cô xuất gia để

hóa giải ách nạn, nhưng cô ta nửa tin nửa nghi, khiến cho nhà
tan người mất, lưu vong khắp nơi.

Hòa Thượng kể:

Cô Thục Lan là người ở huyện Song Thành, Tam Tánh

Đường, mang họ Dương. Anh Ba của cô ở trong quân đội làm
đội trưởng cai quản hàng trăm người. Lúc anh ba của cô đóng
quân phòng giữ ở tỉnh Tam Giang, cô Thục Lan đến ở nơi nhà
người anh này. Tỉnh Tam Giang cách nhà cô khoảng một ngàn
dặm. Cô ta vốn muốn xuất gia, vì cô mộng thấy đức Phật Di
Lặc nói với cô: “Con phải xuất gia, xuất gia có công đức, như
vậy mới có thể giải trừ được tai nạn của con và cải biến được
ác vận của gia đình con.” Trong mộng cô ta hứa sẽ xuất gia.
Nhưng khi tỉnh dậy cô lại hoài nghi, “thật có việc như vầy
sao?” Khi cô dò hỏi ý kiến của các ông anh cô thì họ đều phản
đối, nói rằng, tại sao cô quá tin như vậy. Người anh thứ hai lại
còn hủy báng, khinh nhờn thần Phật nữa.

Không bao lâu, cô bị bịnh, bịnh đến một, hai tháng. Cô bịnh

nặng đến nỗi chỉ nằm trên giường không ngồi dậy nổi. Một
hôm, có một sự việc kỳ lạ xảy ra. Cô nằm nghe có tiếng khánh
ở bàn Phật tự nhiên vang lên ba lần. Rồi có một vị xuất gia,
hiện ra trước mặt cô, nói: “Cha của cô sẽ chết trước, sau đó tới
người anh thứ hai và các người thân của cô sẽ lần lượt qua đời.
Nếu cô xuất gia, nhờ công đức xuất gia mới hóa giải được vận
mạng, mà không xảy ra cảnh nhà tan người mất này.” Sau đó vị
Thầy đó lại đem thuốc cho cô uống, uống xong là cô hết bịnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.