CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 266

Cuộc Đời Hòa Thượng Tuyên Hóa

258

Lúc cô bịnh nặng, cô đã từng đánh điện tín cho người nhà

của cô. Cha cô vội vã đến nơi thăm cô. Cha cô có dáng người
rất mập, nghe nói cô muốn xuất gia, ông cực lực phản đối, nói:
“Thục Lan à, con chớ quá mê tín như thế! Vì con bị bịnh nên
mới thấy quỷ thần đó thôi! Đó đều là chuyện không có thật,
con không nên mê muội quá đáng như vậy.” Thế là cô đâm ra
do dự không còn muốn xuất gia nữa, vì: “tất cả đều bảo mình
không nên xuất gia, cha không cho xuất gia, mẹ lại bảo đừng
ăn chay.” Đợi đến khi cô hết bịnh, thì cô cũng quên bẵng đi
chuyện xuất gia.

Cách hai ngày sau, cô lại mộng thấy Bồ Tát Di Lặc nói với

cô: “Trong vòng bảy ngày nữa cha cô sẽ chết. Đây là chuyện
không sao tránh khỏi!” Lúc cô về nhà, cha cô đi ra ngoài mua
bóng đèn, vì không chú ý nên ông bị té ở trạm xe lửa, bị vở
mạch máu não, không nói được, mắt cũng mở không ra, nằm
đợi người thân đến khiêng về nhà, rồi không nói lời nào mà
chết. Còn anh Hai của cô đang lúc trẻ tuổi khỏe mạnh, nhưng
một hôm anh ấy nằm mộng thấy Bồ Tát nói với anh ấy: “Một
tháng sau con sẽ chết!” Anh kinh hoàng thức giấc, tuy cảm
thấy giấc mộng kỳ dị, nhưng không để tâm, cũng không sám
hối một tơ hào. Quả nhiên đúng một tháng sau, anh ta chết thật.
Lúc đó là ngày 13 tháng 5, năm Dân Quốc thứ 34 (1945).

Ngày 25 tháng 12, kháng chiến thắng lợi, tôi cùng với vài

đệ tử đến nhà cô ấy. Cô ta ở trong nhà, nhìn qua tấm kiếng
thấy tôi, bèn nói với mẹ cô: “Mẹ ơi, lúc con bị bịnh ở tỉnh Tam
Giang, con mộng thấy vị Thầy này, hôm nay Thầy đến rồi kìa!”
Sau đó cô chạy ra ngoài, cúi lạy mời tôi vào nhà. Lúc này, cô
ta không còn hoài nghi, nói là cô nhất định phải xuất gia. Lúc
trở về Đông Bắc, tôi có hỏi thăm về cô ta nhưng bặt tin. Tôi chỉ
biết là gia đình cô đã bị tản mát vì chiến tranh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.