CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 327

319

Du Phương &!Tham Học: Chương 5

súng vào Thầy, nói: “Đem chi phiếu ra!” Lúc đó Thầy Hoài
Nhất hết hồn òa khóc lớn, không dám nhìn bọn cướp, đáp: “Ở
trong phòng của tôi!” Chúng nó dí súng bảo dẫn đến phòng của
Thầy, rồi chúng vơ vét hết cả đồ đạc trong đó đem đi.

Ngày hôm sau lên lớp học, Thầy Hoài Nhất nói với các học

Tăng: “Chùa Nam Hoa chúng ta có hơn 100 người, nhưng đối
diện với giặc cướp hôm qua, ai nấy đều hoảng hốt, chỉ có Pháp
sư Độ Luân là người độc nhất không chút nào sợ hãi, kinh
hoàng!” Đến lúc tôi lên lớp, tôi nói với đại chúng: “Thầy Hoài
Nhất nói hôm qua chỉ có một mình tôi không kinh hãi, nếu nói
như vậy thì không đúng rồi! Theo tôi biết, chùa mình có tới
bốn người chẳng hề dao động mảy may. Thứ nhất là Đại sư
Lục Tổ Huệ Năng Ngài đã không màng ghé mắt dòm, coi như
không có việc gì. Thứ hai là Hám Sơn Tổ Sư đoan nhiên chánh
tọa, nhắm mắt dưỡng thần. Thứ ba là Đan Điền Tổ Sư chỉ đưa
đầu ra nhìn, cũng không nói một câu. Thứ tư mới là Sơn Tăng
Độ Luân, đối đáp với họ không chút sợ sệt!” Chúng học Tăng
nghe tôi nói xong, không nhịn được phát cười rần.

Sau vụ cướp này, rất nhiều người sợ hãi như chim sợ cung

tên, muốn rời khỏi chùa. Không lâu sau, Hư Lão từ Vân Môn
trở về, Ngài bèn chiêu tập toàn thể học Tăng mở cuộc họp. Ngài
làm chủ tọa, gồm có Thầy Giám Học, Thầy Hoài Nhất và tôi,
các học Tăng như Tổ Ấn, Vân Diệu, Ngộ Vân, Tuyên Dương,
Hằng Định, Đề Huy, Đề Quảng, Pháp Lượng, Hải Long, Pháp
Huệ, Vạn Tâm, Chỉ Không, Pháp Minh, Pháp Khai … có hơn
30 người. Hư Lão ngay giữa chúng lưu giữ Thầy Hoài Nhất ở
lại. Thầy Hoài Nhất từ chối. Ngài cầm giữ các học Tăng khác,
họ cũng không nghe lời, nhất định muốn đi. Hư Lão thấy tình
cảnh như vậy, không cầm lòng bật khóc, nói: “Tôi sẽ không lập
Phật Học Viện nữa!” rồi phủi áo đi về phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.