CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 350

Cuộc Đời Hòa Thượng Tuyên Hóa

342

Ngày 18 tháng 8, tôi vì bị nhức đầu nên không đi khóa công

phu khuya. Lúc đó mọi người đều lo âu không biết phải làm
sao khi Đảng Cộng Sản tới, cho nên ngày đó cũng có nhiều
người không tụng công phu khuya. Tan khóa lễ, ra khỏi chánh
điện, Hòa Thượng Minh Quán vừa đi vừa la lối: “Mượn hương
hoa người ta để tu phước huệ cho mình! Người trẻ tuổi đáng
lẽ không quản ngại khó nhọc mới phải chớ!” Tuy Hòa Thượng
Minh Quán là phương trượng nhưng cũng không dám mắng
tôi, tại vì tôi là Ban Thủ, nên Ngài chỉ nói bóng gió như vậy
cho tôi nghe. Và Ngài cứ la như thế mãi không ngừng.

Tôi nghe những lời như vậy không được vui, nghĩ rằng:

“Lão Hòa Thượng này đã không biết thương tưởng đến người
khác! Tôi bị bịnh không lên chánh điện tụng công phu khuya là
đã bị Ngài nói rồi.” Lúc đó tôi và Hằng Định hai người không
có một đồng trong tay, tôi đi tìm ông cư sĩ Trần Khoan Mãn.
Ông ta vừa thấy tôi bèn nói: “Hôm nay con đi Hồng Kông,
Thầy đi Hồng Kông không?” “Tôi muốn đi, ông mua vé cho
tôi!” Ông bèn mua hai vé tàu cho tôi. Tôi trở về chùa cáo từ
Hòa Thượng Minh Quán, nói tôi muốn đi. Ngài nói: “Thầy
đừng đi! Chúng ta phải cùng nhau sanh tử, đồng chung hoạn
nạn!” Tôi nói: “Hoạn nạn tức sẽ đến nhưng tôi không muốn
sống chết với Thầy, tôi vẫn còn trẻ, tôi chưa muốn chết đâu!”
Sau đó Hòa Thượng Minh Quán bảo thị giả của Ngài đưa cho
tôi 10 đồng Hồng Kông, tôi bỏ tiền này dưới đất vì tôi không
muốn tiền của Ngài. Tôi rời khỏi Quảng Châu ngày 18 tháng 8
và sáng sớm hôm sau chúng tôi đến Hồng Kông. Đây là nhân
duyên đưa đẩy tôi đến Hồng Kông vậy.

Hòa Thượng Minh Quán làm việc rất cẩn thận, rất sợ làm

sai nhân quả, nhưng Ngài đã không hiểu rõ thời cuộc, không
thể tùy cơ ứng biến. Đợi Đảng Cộng Sản giải phóng xong,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.