CUỘC GỌI TỪ THIÊN THẦN - Trang 193

Mình đã trở thành lão già xuẩn ngốc rồi chăng? Anh tự vấn trước khi

chính mình cũng không cưỡng nỗi sức hấp dẫn của chiếc máy tính và ngồi
trước laptop để check mail của Ana-Lucia.

Đúng là có ba file định dạng mp3 ứng với ba buổi trị liệu anh đã tham gia

cùng nữ bác sĩ. Anh biết chính xác thứ mình đang tìm kiếm. Đoạn băng ghi
âm anh muốn nghe lại là đoạn mở đầu buổi trị liệu thứ hai.

Anh đeo tai nghe, tắt điện rồi ngồi trên trường kỷ nghe đoạn băng ghi âm.

Những phút đầu tiên, người ta nghe thấy chủ yếu là giọng Ana-Lucia, có

tác dụng trấn an lạ thường, cố gắng đưa bệnh nhân của mình vào trạng thái
thư giãn hoàn toàn hơi giống với một giấc ngủ thôi miên nhẹ.

Rồi cô đi vào điểm mấu chốt của vấn đề:

"Tuần trước, anh đã kể cho tôi nghe tuần lễ tệ hại nhất trong đời anh: chỉ

trong vài ngày anh đã cùng lúc mất đi người vợ và công việc. Cũng trong
tuần đó anh biết tin cha mình qua đời, người cha mà anh đã không trò
chuyện suốt mười lăm năm nay. Anh nói mình phải đắn đo rất lâu trước khi
quyết định tới dự lễ tang. Rồi cuối cùng anh đã đáp máy bay tới Paris, có
đúng như vậy không?"

Sau một lúc im lặng, Jonathan bắt đầu thú thật. Vào thời hoàng kim

truyền thông của anh, anh đã quen với các trường quay của đài truyền hình
và nhẵn mặt với các cuộc phỏng vấn. Nhưng đã hai năm rồi Jonathan không
còn "tự nghe mình nói" nữa nên anh thấy hơi kỳ cục khi nhận ra cách nói
cũng như cách phát âm của mình thời đó chất chứa cảm xúc và đau đớn đến
mức nào:

"Tôi đã tới Paris vào cuối giờ chiều ngày 31 tháng Mười hai. Năm đó, tiết

trời mùa đông trên toàn nước Pháp lạnh căm. Tuyết đã rơi từ tuần trước và
ở một vài nơi, thủ đô nước Pháp trông chẳng khác nào một khu trượt
tuyết…"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.