CUỘC GỌI TỪ THIÊN THẦN - Trang 228

chơi này lại chỉ bằng một lời đơn giản hoặc một tiếng kêu, nhưng cô không
làm thế.

Để chịu đựng, cô tập trung vào khung cảnh xung quanh, tập trung vào âm

thanh phát ra khi một chiếc giày của cô rơi xuống sàn, chăm chú nhìn trần
nhà đang được rọi sáng bởi đèn pha ô tô ngược xuôi dưới phố.

Khuôn mặt của gã chủ nhà hàng đang áp sát mặt cô. Gã đàn ông buông

ngực cô ra để bắt đầu nhay tai cô.

- Em thích không? Hắn khẽ hỏi cô.

Cô vờ hài lòng với một tiếng rên, cảm thấy hắn đang cương cứng ngay

bên hông cô. Bằng một cử chỉ độc đoán, George cầm lấy tay cô đặt vào
đúng chỗ đó. Madeline nhắm mắt và cảm thấy như có vị máu trong miệng.

Tìm. Biết. Hiểu.

Điều tra.

Đó là thứ thuốc phiện của cô kể từ khi bước chân vào nghề cảnh sát. Cô

đã từng là cảnh sát, cô sẽ mãi là cảnh sát. Đó là bản chất thực sự của cô.
Một thứ đã bén rễ trong Madeline sau khi nhiễm sang cô như một chứng
bệnh.

Những ngón tay của George lúc này đang lần xuống bụng cô, sờ nắn đùi

cô, thăm dò vùng kín của cô.

Madeline quay đầu về phía chiếc gương lớn treo trong phòng khách và

thấy hai mắt cô đang sáng lấp lánh trong đêm. Ham muốn cám dỗ, lằn ranh
mơ hồ của sự dữ dội, tính tất yếu phải vượt qua các giới hạn: bản chất thực
mà cô gắng kìm nén hai năm qua đã trở lại như một chiếc boomerang.
Những ký ức và cảm giác cũ lại sống dậy. Thói nghiện nguy hiểm; cảm giác
phụ thuộc mà nghề này có thể gây ra. Khi cô phải giải quyết một tội ác đẫm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.