CUỘC NỔI LOẠN NGOẠN MỤC - Trang 174

chúng tôi đi tàu cao tốc về thẳng Tokyo. Khi đến ga Shimbashi tôi tưởng
như mình vừa thoát khỏi địa ngục để trở về với thế giới thật vậy. Tôi và
Nhím chia tay nhau ở ga rồi mãi về sau này tôi cũng chưa gặp lại hắn ta lần
nào nữa.

À, tôi quên kể về Kiyo nhỉ? Ngay khi đặt chân đến Tokyo, tôi đã vội vã
chạy đến chỗ bà cùng mọi thứ hành lý mà chẳng màng ghé qua nhà trọ cũ.
Tôi cứ xông thẳng vào cửa và hét lên: “Kiyo, cháu đã về”. Thấy tôi, bà rưng
rưng nước mắt bảo: “Ôi cậu chủ yêu quý, cậu về sớm thế này tốt biết bao”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi thông báo ngay là mình sẽ chẳng bao giờ đi đến
những vùng quê xa xôi chết tiệt một lần nữa và sẽ tìm nhà để sống cùng
Kiyo ở Tokyo này.

Không lâu sau đó, nhờ một người quen tốt bụng giới thiệu nên tôi được vào
làm kỹ sư ở một trạm xe điện, lương tháng là hai mươi lăm yên và tiền thuê
nhà là sáu yên. Kiyo hoàn toàn hài lòng với ngôi nhà mặc dù nó không hề
có cái cổng nguy nga lộng lẫy nào. Tháng Hai năm đó Kiyo đáng thương
của tôi qua đời vì căn bệnh viêm phổi. Một ngày trước lúc ra đi bà gọi tôi
đến cạnh và nói:

- Cậu chủ yêu quý, khi tôi mất đi, hãy dành cho tôi một ân huệ là được chôn
cất trong khu thờ của gia đình cậu. Tôi sẽ vui vẻ nằm đó chờ cho đến khi
cậu về cùng.

Đó là lý do vì sao mộ phần của bà được đặt tại đền Yogen ở Kobinata.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.