CUỘC NỔI LOẠN NGOẠN MỤC - Trang 173

Không tên nào phản ứng trước lời cảnh báo của Nhím. Có lẽ lúc đó chúng
chẳng còn muốn nói gì.

- Tao sẽ không đi đâu, cũng không bỏ trốn, muốn gì cứ tìm tao ở nhà trọ
Minato cho đến năm giờ chiều nay. Chúng mày cứ gọi cảnh sát hay bất kỳ
ai tùy ý.

- Tao cũng không trốn đi đâu cả. - Tôi phụ họa.

- Tao sẽ chờ ở đó cùng với Hotta, nếu chúng mày muốn gọi cảnh sát thì cứ
tự nhiên. - Nói xong cả hai chúng tôi bỏ đi.

Gần bảy giờ tôi về đến nhà trọ là lập tức thu dọn đồ đạc. Bà chủ nhà ngạc
nhiên hỏi tôi đang làm gì vậy.

- Tôi trở về Tokyo với vợ mình đây, bà ơi.

Tôi trả lời như thế, thanh toán tiền và bắt xe lửa đến bến cảng, hướng nhà
trọ Minato. Nhím ở trên tầng hai, đang ngủ vùi. Tôi ngồi xuống và viết thư
thôi việc, nhưng chả biết viết thế nào nên chỉ ghi đơn giản là: “Vì hoàn cảnh
riêng, tôi xin nghỉ việc. Tôi sẽ trở về Tokyo, mong mọi người hiểu cho”.
Sau đó tôi bỏ nó vào phong bì, ghi địa chỉ của lão hiệu trưởng rồi gởi đi.

Sáu giờ chiều hôm ấy tàu sẽ rời bến. Chúng tôi đã mệt đừ nên ngủ như chết
cho tới tận hai giờ. Khi chúng tôi hỏi cô hầu phòng là có cảnh sát nào đến
tìm không thì được biết chẳng có ai cả.

- Vậy là cả Áo Đỏ và Nịnh Hót đều không dám phàn nàn gì rồi. - Chúng tôi
nói như vậy và bật cười ầm ĩ với nhau.

Đêm hôm ấy, tôi và Nhím đã bỏ cái nơi đáng nguyền rủa đó lại sau lưng.
Tàu càng chạy xa bờ thì chúng tôi càng cảm thấy vui sướng. Từ Kobe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.