CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA NILS - Trang 252

phải đập nhỏ, nghiền tơi, hòa tan ra nữa chứ. Mà bấy giờ thì băng đang còn
là những cánh đồng rộng, dày và chắc.

Cái làm tăng mối nguy cho hai đứa bé là chúng không làm sao nhìn ra xa

được, chúng không thể nhìn thấy các khe nứt ngăn không cho chúng đi qua
chỗ nào. Chúng cứ đi lang thang, phó mặc cho may rủi, và đáng lẽ đến gần
đất liền thì lại đi xa ra. Hoang mang, hoảng hốt trước khối băng đang nẻ,
đang nứt, sau cùng chúng dừng lại và bắt đầu khóc.

Đúng lúc ấy, một đàn ngỗng trời theo hình chữ nhân bay qua, nghe như

một tiếng rít cao. Các con ngỗng kêu to, và kêu đi kêu lại. Giữa những tiếng
kêu hai đứa trẻ tưởng như nghe thấy mấy tiếng: "Đi sang phải, sang phải,
sang phải".

Chúng nghe theo lời khuyên, nhưng chỉ lát sau lại phải dừng chân, sững

sờ trước một cái khe rộng.

Nhưng chúng lại nghe đàn ngỗng kêu, và chúng nghe rõ mấy tiếng: "Ở

đâu cứ chờ đấy. Ở đâu cứ chờ đấy!"

Hai đứa trẻ chẳng nói với nhau một tiếng, nhưng chúng vâng theo lời kia.

Chẳng mấy chốc các mảng băng trôi lại dính vào nhau, và thế là chúng vượt
qua được cái khe. Chúng lại nắm lấy tay nhau chạy. Việc cứu giúp lạ lùng
đó làm chúng sợ hãi chẳng kém gì cơn nguy đang gặp.

Khi chúng lại ngập ngừng, thì tiếng nói liền vẳng xuống: "Thẳng trước

mặt. Thẳng trước mặt".

Sự thể cứ thế tiếp tục trong nửa giờ liền. Cuối cùng chúng đến mũi đất

Lunyer, và có thể bỏ mặt băng, lội qua nước cạn đi lên bờ. Đến đất liền,
chúng cũng chẳng đứng lại để nhìn mặt hồ, mà các đợt sóng đã bắt đầu xô
đổ những khối băng, vì nỗi khiếp sợ vẫn đuổi theo chúng mãi không thôi.
Chỉ một hồi sau Âsa mới dừng lại, nó nói: "Đứng đây chờ chị một tí, bé
Mats à. Chị quên cái này".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.