CUỘC PHIÊU LƯU KỲ LẠ CỦA ĐOÀN BARSAC - Trang 102

Không, Harry Killer không có sức mạnh siêu nhiên và bằng nỗ lực của

bản thân, hắn đã chẳng làm nên những điều kỳ diệu như thế. Harry Killer
không đơn thương độc mã. Cung điện, dinh trại của đội vệ binh Đen và nhà
để máy bay chỉ chiếm một phần nhỏ trong khu cuối của Blackland. Giữa
khoảng đất bao la đó còn có những công trình, còn có nguyên cả một thành
phố nằm trong Blackland, nhà cửa, sân bãi và vườn nội của nó chiếm chín
hecta. Đối diện với cung điện nổi lên một nhà máy.

Nhà máy là đơn vị độc lập, tự trị. Ông chủ chỉ cung cấp tài lực. Hắn vừa

kính nể nó, vừa e ngại nó – điều này hắn không dám thú nhận với chính bản
thân mình.

Hắn chỉ nghĩ ra thành phố, còn nhà máy thì xây dựng, nhà máy cung cấp

cho hắn những cải tiến mới nhất và nhiều hơn cả là những sáng chế phi
thường mà mãi mấy năm sau khi Blackland không còn nữa, Châu Âu mới
biết được.

Nhà máy có phần hồn và phần xác. Hồn của nó là ông giám đốc. Xác của

nó là một trăm công nhân thuộc nhiều dân tộc, chủ yếu là người Pháp và
người Anh. Mỗi công nhân được trả lương ngang lương bộ trưởng, thế
nhưng bọn họ phải tuân theo luật lệ khắc nghiệt của Blackland.

Công nhân thuộc đủ mọi nghề, nhưng phần đông là thợ lắp máy. Một số

người trong bọn họ đã lấy vợ và vào thời điểm miêu tả lịch sử Blackland,
nhà máy đã có hai mươi bảy phụ nữ và một ít trẻ em.

Số công nhân lương thiện này trái ngược hẳn với những công dân khác

của thành phố, họ sống ở nhà máy và bị cấm ngặt không cho ra khỏi nơi này.
Đội vệ binh Đen và các Chàng trai Vui tính ngày đêm theo dõi họ sát sao.
Công nhân bị tách khỏi thế giới bên ngoài trong suốt thời gian lưu trú tại
Blackland. Họ chẳng những không thể ra khỏi nhà máy mà còn không được
viết thư cho ai hoặc nhận thư từ bên ngoài gửi vào. Điều kiện thuê mướn
như vậy đấy.

Tính chất nghiệt ngã như thế của điều kiện đã buộc nhiều người phải rút

lui. Thỉnh thoảng cũng có người bị đồng lương hậu hĩnh cám dỗ. Quả thật,
anh mất gì nào một khi anh đang nghèo khổ và phải đánh nhau vì một mẩu
bánh mì? Rốt cục – họ tự nhủ - “Chúng ta chỉ có cái mạng thôi mà”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.