CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 175

- Đúng vậy, gã mò tới cùng một ả tóc vàng hẳn là trợ lý hay phiên dịch gì

đó.

- Các người đã giết họ?
- Chính Verneuil đích thân khử họ. Và không có cách giải quyết nào

khác.

- Còn những cái xác?
- Bọn tôi đã chở đến gần Pristina để khiến mọi người tin rằng gã và cô ả

kia rơi vào ổ phục kích. Buồn thật đấy, nhưng tôi sẽ không khóc thương họ
đâu. Mercurio biết rất rõ những nguy cơ mà gã phải đối đầu khi tới đây.

*

Cô muốn sự thật, Mathilde ạ, vậy thì sự thật là thế đó: cha cô không phải

vị bác sĩ xuất sắc và hào hiệp như ông ta mạo xưng. Đó là một tên tội phạm
và một kẻ sát nhân. Một con quái vật ghê tởm mà lương tâm phải chịu trách
nhiệm trước hàng chục cái chết. Và là kẻ tự tay giết chết người phụ nữ duy
nhất mà tôi từng yêu.

*

Khi trở lại Pháp, tôi quyết tâm tiêu diệt Alexandre Verneuil. Nhưng tôi

vẫn thong thả sao chép và ghi lại tất cả những lời chứng có được từ Balkan.
Tôi rửa và sắp xếp toàn bộ những bức ảnh mà tôi đã chụp, tôi ráp nối
những hình ảnh mà tôi ghi lại và điều tra tỉ mỉ về những sân khấu tác chiến
khác nơi cha cô từng hoành hành, để hợp thành hồ sơ tố giác chi tiết nhất.
Tôi không chỉ muốn Verneuil phải chết, mà còn muốn phơi bày bản chất
quái vật của ông ta giữa thanh thiên bạch nhật. Tóm lại, chính xác là điều
mà cô ngỡ đang làm với tôi.

Một khi bản cáo trạng hoàn thành, khi thời khắc chuyến sang hành động

đã điểm, tôi bắt đầu theo dõi, dò xét ông ta trong từng đường đi nước bước.
Tôi không còn biết chính xác mình đã tiến hành việc đó như thế nào. Tôi
muốn khổ hình kéo dài, muốn ông ta cảm nhận nỗi đau đến tận cùng.
Nhưng thời gian càng trôi thì một lẽ hiển nhiên càng lộ rõ : cuộc báo thù
của tôi quá nhẹ nhàng. Khi giết Vemeuil, tôi có nguy cơ biến ông ta thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.