CUỘC SỐNG NHÀN NHÃ CỦA NHẠC TƯ TRÀ - Trang 257

Bác Tiền niềm nở như vậy khiến Nhạc Tư Trà không thể từ chối, liền dắt

Đào Đào vào.

Chồng bác Tiền họ Vương, là một nông dân trung niên tầm hơn năm

mươi tuổi, rất thân thiện với Nhạc Tư Trà cùng Đào Đào.

Lúc ăn cơm chỉ thấy có hai người họ, Nhạc Tư Trà thấy lạ, cậu có nghe

nói hai người còn một người con trai là Vương Đại Trụ mà.

“Bác Vương, sao cháu không thấy người khác nữa?” Nhạc Tư Trà hỏi.

“Cháu hỏi Đại Trụ sao, nó vào thành phố làm công, tới Tết mới về

được.” bác Vương vừa uống rượu vừa nói.

“Anh Đại Trụ đang làm gì vậy ạ?”

“Còn làm gì được nữa, nó có học hành gì đâu, chỉ học nghề mấy năm,

giờ đang làm ở một quán sửa xe. Sắp ba mươi rồi còn chưa lấy vợ, ai…..”
giọng nói của bác Tiền không giấu khỏi chút oán giận.

“Vì sao?”

“Đương nhiên là chê nhà chúng ta nghèo.” thấy Nhạc Tư Trà chăm chú

nghe, bác Tiền bắt đầu liến thoắng “Trước kia cũng có người giới thiệu cho
nó, nhưng họ thấy qua nhà chúng ta liền không đồng ý, biết sao được, ai
bảo hai bác nghèo.”

Thôn Phúc Khê cách thành phố B không xa, dù không phải nơi sầm uất

nhưng cũng không tới nỗi vùng sâu vùng xa. Tiếc là đất ở đây cằn cỗi,
không trồng được gì nhiều, cũng chẳng có cảnh đẹp, mấy năm trước ở bờ
sông gần đấy cũng xây dựng xưởng sản xuất giấy, mọi người trong thôn
kéo nhau đi làm, tưởng rằng kinh tế sẽ khấm khá lên nào ngờ lại khiến con
sông bị ô nhiễm, khu rừng lân cận do khai thác quá mức cũng thành đất
trống đồi trọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.