CUỘC SỐNG NHÀN NHÃ CỦA NHẠC TƯ TRÀ - Trang 342

lấy tay anh, cắn luôn miếng thịt trong đĩa “Anh cũng có, đừng có cướp của
em!”. Nói xong, cậu cứ từ từ mà nhấm nháp miếng thịt trong miệng.

“Anh thấy là, cướp của em ăn ngon hơn.” Diệp Kình đứng lên, rướn qua

bàn, dán sát vào môi Nhạc Tư Trà. Trong lúc cậu đang sững sờ thì chiếm
luôn miếng thịt trong miệng cậu.

“Này!” Nhạc Tư Trà khó thở, cầm dao vung lên________

“Ai~” Diệp Kình ôm lấy cánh tay đang chảy máu không ngừng, không

dám nói gì, không ngờ chỉ là chút vui đùa lại dẫn tới hậu quả này.

“A, thực xin lỗi.” Nhạc Tư Trà cũng hoảng sợ, bỏ ra dao nĩa, lấy nước

âm dương rót vào miệng vết thương.

Máu dần dần ngừng lại, nhưng miệng vết thương thật dài ấy vẫn chưa

hoàn toàn khép lại.

“Anh chờ chút, em đi gọi người.” Nhạc Tư Trà xoay người, định chạy đi.

Diệp Kình níu cậu lại “Không cần, đã cầm máu rồi, sẽ không sao, chẳng

phải em có…băng chưa dùng hết sao? Lấy ra băng cho anh là được rồi.”
Miệng vết thương vốn không sâu, giờ đã ngừng chảy máu nên cũng không
cần lo lắng.

“A, ừm.” Nhạc Tư Trà lấy ra bông băng, cởi áo trong của anh ra, nhiệt độ

nơi này khá cao nên cả hai đều không mặc áo khoác, nếu không thì Diệp
Kình cũng không dễ bị thương như vậy.

Nhạc Tư Trà cẩn thận rửa sạch vết máu, quấn băng, buộc chặt “Em xin

lỗi, anh có chỗ nào không thoải mái không?”

“Thương này là do anh, không phải lỗi của em, hơn nữa cũng chỉ là vết

thương nhỏ, không cần lo lắng.” Diệp Kình thử giật giật cánh tay, xác định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.