CUỘC SỐNG NHÀN NHÃ CỦA NHẠC TƯ TRÀ - Trang 710

Mọi người cũng ngồi xuống theo.

“Tuy tôi lớn hơn hai vị hơn 20 tuổi, nhưng A Kình và Nhạc Tư Trà đều

ngang hàng nên hai vị cứ gọi tôi một tiếng ‘lão ca’ đi.”

“Là Diệp lão ca để mắt, chúng tôi cũng không khách sáo nữa.” Tôn

Thích liền sửa xưng hô ngay.

“Ha ha, Tôn lão đệ, hôm nay phải cám ơn quà của em, lão ca ta đã lâu rồi

không được uống trà ngon như vậy.” Mãi đến giờ, tay ông vãn cầm chặt tử
sa hồ.

“Đâu có, chỉ là chút quà, anh thích là tốt rồi.” Tôn Thích dù không hiểu

sao ông lại tôn sùng lá trà của Nhạc Tư Trà thế nhưng vẫn khiêm tốn nói.

Diệp Triển Hạo thấy ông khiêm tốn như vậy, lại càng nể trọng. Lời nói

cũng càng nhiệt tình, hai người nói chuyện trên trời dưới bể, mãi đến khi
Đàm Tú Quyên tới báo khách đã đông đủ, mời Diệp Triển Hạo lên đọc diễn
văn mới đành dừng đề tài.

Diệp Kình ngồi xuống bên cạnh Nhạc Tư Trà, hỏi “Hai người đó nói

chuyện gì mà vui vẻ vậy? Đứng ở cửa anh cũng nghe thấy tiếng cha cười.”
Đây là lần đầu tiên anh thấy ông ấy vui vẻ như thế, mặt đều nở hoa.

“Chủ đề nào cũng nói, đều là mấy chuyện vặt đời thường, người lớn tuổi

thường thích nói chuyện.” Nhạc Tư Trà cũng nhỏ giọng, không thể để Tôn
Thích nghe được lời này.

“Xem ra mấy người rất hợp nhau.” Diệp Kình nhìn Tần Hương Nguyệt

và Tô Lôi đang hăng say nói chuyện, lại còn thêm Đàm Tú Quyên mới ra
nhập.

Chủ vị là Diệp Triển Hạo không ở, nên để không, bên phái ở Đàm Tú

Quyên, tay trái là Tôn Thích, bên cạnh Tôn Thích là Tần Hương Nguyệt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.