“Đây là hiêp ước anh ký với Triệu gia. Anh đồng ý Triệu gia tham dự
xanh hóa sa mạc, đợi nghiên cứu xong thực vật tạo nước, Triệu gia được
50% độc quyền, mà Triệu gia phải thúc đẩy nhà nước đồng ý hôn nhân
đồng tính.”
“Gì cơ?” Nhạc Tư Trà còn chưa kịp hiểu ý anh.
Diệp Kình rút ra văn bản Nhạc Tư Trà đang cầm, ôm cậu vào lòng – này
đã là thói quen của anh – cười nhẹ “Em đồng ý tốt nghiệp xong gả cho anh
sao?”
“…” Nhạc Tư Trà đơ ra, đợi đến khi hiểu được Diệp Kình nói gì, mặt
cậu mới đỏ ửng “Sao lại thế? Em không cần..”
“Em đồng ý không?” Diệp Kình lại hỏi, lần này, anh nhìn chăm chú vào
mắt cậu.
Đôi mắt đen và thâm thúy ấy nhìn chăm chú vào mình khiến Nhạc Tư
Trà không thể từ chối, cậu liếm liếm đôi môi hơi khô sáp của mình, lắp bắp
“Thật…thật ra anh không cần phải thế, tổn thất quá lớn…”
“Đúng là bản hiệp nghị này khiến anh tổn thất không ít, nhưng nếu
không có em, anh không thể có được nó, vậy nên, anh không hề thiệt. Hơn
nữa, đối với anh, không gì quan trọng hơn em.”
Nếu những lời trước khiến Nhạc Tư Trà hiểu suy nghĩ của anh thì câu
cuối cùng khiến cậu cảm động.
Diệp Kình là thương nhân, một thương nhân thành công, anh biết thế nào
để đầu tư ít nhất là lợi nhuận cao nhất.
Nếu Diệp Kình chỉ muốn kết hôn với Nhạc Tư Trà, anh có thể thuyết
phục Nhạc Tư Trà ra nước ngoài và lấy anh, vói tài ăn nói của Diệp Kình,
đó không phải việc khó!