CUỘC SỐNG NÔNG THÔN NHÀN RỖI - Trang 243

Chương 38: Ngươi dám nói không phải do ngươi làm?

“Tỉnh! Con bé tỉnh rồi!” Lúc trời rạng sáng, trong một y quán nhỏ ở trấn

Thanh Hà , bỗng nhiên truyền đến âm thanh ngạc nhiên, vui mừng qua đi,
nhưng vẫn nghe thấy giọng nói hỗn tạp, còn có kèm theo mấy tiếng khóc.

Hai mắt Triệu Tương Nghi mở ra một đường nhỏ, mơ mơ màng màng

nhìn mọi người trong nhà đang vây quanh nhìn mình, là thật, bọn họ tồn tại
một cách chân thật, vẻ mặt đầy lo lắng cùng bi thương nhìn mình, đây
không là mơ mà là sự thật!

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng nước mắt của Triệu Hoằng Lâm rơi trên

gò má , cảm giác lạnh như băng, hít thật sâu không khí trong sạch mát mẻ
này, nàng nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của cả nhà đang nhìn nàng.

“Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại sẽ không sao nữa…” Giọng nói Phương thị

khàn khàn, khóc không thành tiếng.

Triệu lão gia tử ở một bên đỡ bạn già, nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ lời an ủi.
Cổ họng khô khan, nàng muốn mở miệng nói nhưng vừa lên tiếng, một

cách tự nhiên kêu : “Uống nước…”

Triệu Hoằng Lâm lau nước mắt trên mặt, lập tức quay người đi, bưng

đến một chén nước ấm nhỏ, cẩn thận đưa đến trước mặt Triệu Tương Nghi,
đỡ nàng ngồi dậy, chậm rại chiếu cố nàng uống nước.

Làn nước ôn nhuận đổ vào trong yết hầu đã sớm khô khan, thần trí của

Triệu Tương Nghi cũng minh mẫn trở lại, hai mắt hơi híp lại rồi mở to ra,
tầm nhìn cũng không còn mơ hồ nữa .

Yết hầu không còn khô khan nữa, nàng nhìn mọi người đang đứng vây

xung quanh nàng, lại nhớ đến cha mẹ kiếp trước mà mình đã vứt bỏ, nghĩ
đến hành vi bất hiếu như trẻ con tùy hứng của mình, nước mặt không nhịn
được liền rơi xuống.

Phương thị cho là thân thể nàng còn khó chịu, lập tức ôm lấy nàng, ân

cần hỏi han, dụ dỗ: “Không sợ, Tương Nghi không sợ, sẽ nhanh qua khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.