quan tâm con. Ưhm. . . . . . Chuyện của con, Tử Quân đã nói cho tiểu tử đó
biết, con đừng hoảng hốt, nếu như sau này hai người các con sống với nhau
cả đời, những chuyện này sớm muộn cũng phải nói cho đối phương biết,
các con phải thẳng thắn với nhau, không được giấu giếm.”
“Vậy. . . . . . Hắn nghĩ như thế nào?”Triệu Tương Liên vô cùng bất an
hỏi.
Nhâm thị cười lắc lắc đầu: “Tiểu tử đó nói với Tử Quân ,một chút cũng
không để ý, tiểu tử đó duy nhất để ý , chính là con thấy nó thế nào, có
nguyện ý tiếp nhận không.”
“Hắn thật nói như vậy?” Triệu Tương Liên ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ
ngấn lệ.
Nhâm thị gật đầu : “Đứa bé ngoan, đây là duyên phận của con, nếu như
con thật sự vì tương lai mà suy tính, không ngại thì nắm ấy tiểu tử đó thật
chặt, duyên phận và thời gian đều giống nhau, lặng lẽ không đợi người,
đừng chờ đến nó lặng lẽ rời đi , mới hối hận.”
“Ừ, cám ơn đại bá nương chỉ điểm” Triệu Tương Liên gật đầu, vạn phần
cảm kích nói, hơn nữa lúc này cách nhìn của nàng với Nguyên Sách đã
khác.
“Đi đi, hôm nay khí trời tốt, sau buổi trưa, bọn họ định du hồ, con hãy
đi theo, thả lỏng tinh thần, chơi vui vẻ.” Nhâm thị vỗ vỗ tay Triệu Tương
Liên
“Cám ơn đại bá nương đã vì con mà suy tính chu toàn, Tương Liên đời
này sẽ nhớ đại ân đại đức của đại bá nương và bọn Tương Nghi” Triệu
Tương Liên lần nữa trịnh trọng nói.
“Chỉ cần con sống tốt hơn bây giờ , đại bá nương liền an tâm, về phần
báo ân cái gì, thì miễn đi, chúng ta là người một nhà mà.”
Triệu Tương Liên kinh ngạc mà nhìn Nhâm thị, hai hàng lệ nóng liền
rơi xuống.