Triệu Tương Nghi chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai cái tay ôm Bùi Tử
Quân thật chặc, trái tim như muốn nhảy ra, khiến nàng không cảm giác
được nhịp đập của trái tim.
Cánh môi tê dại, tê dại đó từ trên môi truyền đến khuôn mặt, từ bên trên
truyền xuống dưới, truyền khắp tứ chi bách hài.
Đầu lưỡi của Bùi Tử Quân nhẹ nhàng mà trượt vào trong miệng nàng,
lúc đầu nàng còn vụng về cự tuyệt, chỉ mấy chốc dây dưa, liền dễ dàng
trượt vào.
Tiếng hít thở của hắn quay quanh bên tai nàng, đầu lưỡi điên cuồng mà tuỳ
ý cướp đoạt khí tức từ trong miệng nàng, không buông tha bất kỳ thứ gì.
Nhiều lần, hai người đều lúng túng đụng phải hàm răng hoặc môi. Hắn
nắm lấy tay Triệu Tương Nghi thật chặt, đặt ngay trái tim mình.
Cũng nhìn ra được, kỹ thuật hôn của Bùi Tử Quân không tốt lắm.
Triệu Tương Nghi yêu thương, nụ cười càng đậm, hai mắt mê ly, hai tay
theo bản năng thoát khỏi tay Bùi Tử Quân , sau đó ôm lấy cổ Bùi Tử Quân ,
tay áo màu vàng rũ xuống, lộ ra một đoạn da thịt trắng như tuyết, ở dưới
ánh mặt trời , cực kỳ quyến rũ động lòng người.
Sau khi hôn xong, Bùi Tử Quân thở phì phò, Triệu Tương Nghi cũng
thế.
Hắn đỏ mặt, hai tròng mắt đỏ nhìn Triệu Tương Nghi, sau đó nhếch
miệng cười, trêu nói: “Đây là lần đầu tiên, còn không thuần thục, này sẽ cải
thiện hơn.”
Triệu Tương Nghi kinh ngạc nhìn Bùi Tử Quân, hắn, đây là nụ hôn đầu
của hắn sao?
Nàng không thể tin được đánh giá từ trên xuống, giống như mới quen
biết Bùi Tử Quân vậy.