hai người.
Triệu Tương Nghi kinh ngạc nhìn bóng lưng ca ca , thở dài, rồi đi theo
Bùi Tử Quân đi hướng ngược lại.
“Muội đừng lo, nương huynh rất thích muội, nếu đã biết tình cảm của
huynh dành cho muội, liền quyết định hảo hảo mà khảo nghiệm muội một
chút , nhìn thử xem muội có phải là con dâu tốt không.” Bùi Tử Quân trấn
an nói, hỏi ngược một câu, “Biết ý này nghĩa là sao không?”
“Hả?” Triệu Tương Nghi mơ hồ ngước mặt lên nhìn Bùi Tử Quân.
“Đứa ngốc, ý là Triệu Tương Nghi muội, sẽ trở thành thê tử của Bùi Tử
Quân này.” Bùi Tử Quân trêu đùa, một lát sau dừng chân, không cười nữa,
thành thật nói.
“Tương Nghi, mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra, huynh sẽ luôn ở bên
cạnh muội, đừng sợ, bất cứ lúc nào muội cần huynh đều ở đây , muội không
có một mình đâu.”
“Muội cũng không có yếu ớt như là huynh nghĩ đâu.” Triệu Tương Nghi
nắm chặt nắm tay nhỏ, quơ quơ trước mặt Bùi Tử Quân, trong l2ong hết sức
cảm động, Bùi Tử Quân có thể cam kết như vậy với mình.
Bùi Tử Quân nghe vậy, quay đầu sang một bên cười, sau xoa đầu Triệu
Tương Nghi: “Huynh biết.”
“Tiểu di của huynh sao rồi?” Đi tới đi lui, Triệu Tương Nghi đột nhiên
hỏi tới Trần Ông thị.
“So với tưởng tượng của chúng ta còn thảm hơn.” Bùi Tử Quân lời ít
mà ý nhiều, những lời này, lại làm cho Triệu Tương Nghi cả kinh.
Nàng bĩu môi, không nói chuyện, chỉ trầm mặc thở dài một hơi.
“Lúc huynh về huyện Giang Ninh có gặp Vi nhi, muội ấy đến xin lỗi
huynh, còn nói không có biện pháp đến trấn Thanh Hà xin lỗi muội.” Bùi
Tử Quân nói.
Triệu Tương Nghi nghe thấy câu cường điệu phía sau, ngẩng đầu nghi
vấn hỏi: “Tỷ ấy làm sao vậy sao?”
“Không có chuyện gì, chỉ là ——” Bùi Tử Quân dừng một chút, khóe
môi nhếch lên vài phần bất đắc dĩ, lại miễn cưỡng cười, “Con bé rất nhanh
sẽ phải lập gia đình.”