Không nói đến không hợp quy củ, Ông thị còn là tương đối mê tín, cho
rằng Bùi Tử Quân làm như vậy, sẽ làm giảm mệnh cách của hắn.
Bùi Mẫn Nhu chưa kết hôn, Ông thị thấy vẻ mặt lo lắng, mơ hồ có chút
tò mò của nàng, lập tức sai hai nha hoàn đưa nàng đi, cho rằng nơi đây
không thích hợp để nàng ở lâu.
Trong phòng sinh, Triệu Tương Nghi đau đến chết lặng.
Thế nhưng bà đỡ trả lời, tử cung chưa mở, không thể sinh được.
Thể xác và tinh thần Triệu Tương Nghi vạn phần thống khổ, bởi vì …
cảm gíac đau này không biết kéo dài đến khi nào, nếu là một ngày đêm
chưa thể sinh được, như vậy mỗi lần ăn uống, vệ sinh phải chịu cơn đau thế
này, Triệu Tương Nghi cảm thấy sợ hãi.
Giờ khắc này, nàng suy nghĩ muốn có người bồi bên cạnh, Bùi Tử Quân
sợ không được rồi, Bích Văn cũng tốt, A Chu cũng có thể
Chỉ là, bên cạnh cũng chỉ có mấy khuôn mặt xa lạ.
Nàng chưa nghe được tiếng con khóc, đã không nhịn được cơn đau sinh
đẻ.
Bắt đầu thét lên: “Đau quá a ta không chịu nổi, ta không muốn sinh,
không muốn sinh đâu. “
Bùi Tử Quân ở bên ngoài nghe thấy, đau lòng không thôi.
Nữ nhân hắn yêu nhất, vì sinh con cho hắn mà chịu đủ thống khổ và dằn
vặt, mà hắn, gì cũng không al2m được.
Như vậy sau khi sinh đứa đầu tiên, đến đứa thứ hai, thứ ba , nàng chịu
được sao?
Cho dù là thế,hắn cũng không thể để nàng chịu khổ được.
“Rất nhanh làm mẹ người ta rồi, mà còn la hét như trẻ con, còn nói
không muốn sinh nữa chứ. . . thực sự là. . .” Ông thị có chút dở khóc dở
cười nhìn nhi tử, bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười.
“May mà bà đỡ đã sớm nói là thuận sinh, bằng không con thật không
biết nên làm cái gì bây giờ, con khẳng định sẽ khống chế không được, vọt
vào trong.” Bùi Tử Quân cắn răng nói.
“Ta thực sự không dùng nổi sức lực, ta đau đến không có khí lực. . .”
Triệu Tương Nghi nước mắt tuôn xuống.