Đứa nhỏ của nàng, nàng mang thai mười tháng, kết tinh tình yêu của
nàng av2 Bùi Tử Quân, rốt cuộc đã chào đời rồi.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân sinh cho ngài một tiểu thiếu gia” Bà đỡ vừa
thấy Bùi Tử Quân xông vào, lập tức ôm đứa nhỏ mới sinh qua cho rằng Bùi
Tử Quân sẽ bế, yêu thích không buông tay.
Nhưng Không nghĩ tới Bùi Tử Quân lướt qua bà đỡ, bước nhanh đến
bên giường nhìn Triệu Tương Nghi, yêu thương mà kích động ôm lấy Triệu
Tương Nghi: “Nàng cực khổ rồi.”
“Diễn Trạch. . .” Giọng Triệu Tương Nghi khàn khàn, hơi vô lực,
“Đừng ôm thiếp, trên người thiếp nhiều uế vật…Hơn nữa rất bẩn.”
Triệu Tương Nghi sợ làm dơ quần áo Bùi Tử Quân , hắn xưa nay đều
thích sạch sẻ.
Nhưng Bùi Tử Quân lại mắt điếc tai ngơ, ôm chặc lấy Triệu Tương
Nghi, một câu nói đều không nói.
Triệu Tương Nghi chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, không khỏi kinh ngạc, Bùi
Tử Quân cư nhiên khóc
“Rất đau sao?” Bùi Tử Quân nghẹn ngào, “Vi phu ở bên ngoài chịu
không được, muốn vào cùng nàng, nàng không trách vi phu vì không ở bên
cạnh nàng chứ?”
Nói thật , trong lúc sinh con, cực kỳ đau đớn, Triệu Tương Nghi mong
muốn có một người có thể ở bên cạnh cổ vũ nàng.
Thế nhưng lúc này, tất cả đã kết thúc, Triệu Tương Nghi cười thật ôn
nhu, lắc đầu nói: “Sẽ không, thiếp chưa từng vì vậy mà trách chàng.”
“Thiếp muốn nhìn con chúng ta một chút.” Triệu Tương Nghi nhìn Bùi
Tử Quân nháy mắt.
“Hài tử ở chỗ này.” Ông thị cười đến, vẻ mặt hòa khí, ôm cháu trai đi
đến cho Triệu Tương Nghi nhìn, “Nhìn xem, là một đứa nhỏ khả ái, mắt
giống con, còn lại giống Tử Quân. Lớn lên rồi có thể giống như phụ thân và
gia gia nó vậy, anh minh thần võ.”
“Thật nhỏ nga.” Triệu Tương Nghi mặt tái nhợt, nhìn con trai nằm trong
tã lót, đây là đứa nhỏ từ trong bụng mình ra, cốt nhục của mình.