Triệu Tương Nghi cười đến ngọt ngào: “Cảm ơn bà nội.” Sau đó liền
đem chén thuốc kia uống một ngụm nhỏ, hương vị ngọt ngào mềm dịu nhất
thời tràn ngập trong khoang miệng, bất quá nàng chỉ uống ba , bốn ngụm
thôi liền không muốn uống nữa, thực ra là muốn giữ lại một chút cho
Phương thị uống.
Phương thị bảo nàng uống nhiều một chút, nàng cũng không chịu uống
thêm một ngụm nào nữa, thấy cháu gái mình khéo léo lại hiểu chuyện như
thế , tâm Phương thị liền muốn chảy ra.
Dương thị và Triệu lão tam thấy thế, tròng mắt đều nhanh rớt xuống,
chỉa tay thẳng vào Phương thị và Triệu Tương Nghi nghẹn họng nhìn trân
trối nói không nên lời.
Tiếp theo, lại nhìn thấy Phương thị ở trước mặt của mọi người đi đến
trước mặt Lý thị : “Nào, vợ lão nhị, con cũng nếm thử đi, vị cũng rất ngon.”
Lý thị cũng giống như Triệu Tương Nghi vậy, rất hiểu chuyện mà xua
tay nói: “Mẹ, còn lại ngài giữ cho chính mình uống đi, lúc con ở trong
tháng cũng ăn không ít đồ tốt rồi, thân thể và xương cốt đều rất tốt!”
Phương thị gật đầu,thích thú đem chén thuốc kia uống hết một nữa
trước mặt Dương thị và Triệu lão tam, suy nghĩ một chút, còn dư một nữa
cho Triệu lão đầu nếm thử đi.
“Cái này, cái này là…” Dương thị hai mắt trừng lớn, bất khả tư nghị [2]
nhìn Phương thị nói, “Mẹ, các người không sợ bị độc chết sao?”
Phương thị liếc mắt nhìn Dương thị , sau đó thản nhiên nói: “Độc chết
còn tốt hơn so với việc bị các ngươi làm cho tức chết! Tương Nghi, chúng
ta đi thôi, đừng ở chỗ này chiếm không khí của người ta!” Dứt lời, chính là
dắt Triệu Tương Nghi đi ra ngoài.
Triệu lão tam hoàn toàn sững sờ đứng tại chỗ nghĩ không ra, Dương thị
cũng đã phản ứng kịp, đây không phải là vừa ra kế chỉnh nàng ta , vừa ra
vạch trần cái kế nàng ta giả bộ bệnh sao! Nàng ta cả người giận run lên, xiết
chặt đệm giường .
“Mẹ! Không ngờ người là người như vậy, làm sao mà gian trá đến thế
chứ!” Mắt Dương thị hàm chứa nước mắt tức giận mắng.